Cô khẽ đẩy tiểu ngốc đang nghiêm túc nhìn vị chủ các kia
-Tiểu ngốc chàng biết thất các là gì không
-Chắc là kẹo hồ lô bảy màu đó a
-Nhìn mặt mấy ngươì kia xanh lét như tàu lá chuối chắc là không phải đâu
-A!Ta biết rồi.Thất là bảy,các là nhà vậy là bảy ngôi nhà đúng không
-Chắc vậy đó a
-Thấy tiểu ngốc có thông minh không
-ừ
-vậy hôn ta đi
-Ngươi đấy,không khí như thế này mà còn đùa được
"khụ"-Hai người đừng có bỏ qua sự có mặt của hắn có được không
Nghe tiếng ho của hắn nàng tươi rói nhìn hắn
-Vị chủ các này,hai chúng tôi thật sự không biết thất các là gì?Ta còn phải về nhà sớm,ở nhà ta còn có mẹ già cần chăm sóc,đám em không ai nuôi dưỡng,đêm khuya thế này nếu ta còn không về bọn họ sẽ lo lắng lắm đó a
Mặt hắn tràn ngập hắc tuyến,tiểu ngốc nhà ta thì ho sặc sụa.Nàng ấy thật là,lí do nhưvậy cũng lôi ra được
-Được rồi-Rồi hắn móc trong người ta một miếng ngọc bội hình con rồng đưa cho cô-nàng hãy giữ cái này nếu có việc gì khó cứ việc tìm ta.Ta sẽ xem như bù thiệt hại ngaỳ hôm nay
-Được ta nhận
Ha ha tự nhiên có người cho đồ,ngu gì không lấy
-cáo từ nha,không hẹn gặp lại
CÔ vội vàng kéo tiểu ngốc chạy nhanh ra khỏi cái lâu lạnh lẽo ấy.Bây giờ mới thấy thoải mái a
Bỗng một bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng
-Nương tử đừng sợ,có ta ở đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-vuong-phi-phe-vat/3063153/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.