Lúc này Vân Chỉ đã chán chết việc phải duy trì hình tượng hoàn mỹ, nhìn đến đám cung nữ thái giám bên cạnh đang bận rộn bày những món ăn và điểm tâm tinh xảo, thanh lịch nhất lên bàn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bối rối mãi không thôi, rất không dễ dàng để đợi được đến lúc Hách Liên Hoàng rời đi, nhưng trước khi đi hắn vẫn "tốt bụng" nhắc nhở ban cho hai người bọn họ bữa tối rất phong phú. Trong lòng xoắn xuýt, người làm cha như Hách Liên Hoàng cũng chỉ đang làm hết phận sự của mình mà thôi! Nhưng mà nàng còn có chuyện phải làm, đâu có thời gian để ngồi lăn đi lăn lại với đám người này!
Cũng không biết lăn đi lăn lại trong bao lâu, cuối cùng một bàn đồ ăn cũng được bày biện xong, đám cung nữ cũng dần dần lui xuống.
Chờ đến khi cung nữ cuối cùng ra ngoài, đột nhiên toàn thân Vân Chỉ thả lỏng, làm thục nữ quả nhiên không dễ dàng chút nào!
Nhìn thấy cuối cùng người cũng đi sạch, Hách Liên Diệp cũng không thể tiếp tục không nói chuyện, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào, đối mặt với một nữ tử hoàn mỹ như vậy, hắn đường đường là Thái tử vậy mà cũng có chút hơi khó xử, xấu hổ.
Nhẹ nhàng khụ một tiếng che dấu sự xấu hổ, Hách Liên Diệp quay đầu nhìn Vân Chỉ, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, nhưng cũng không quá mức để ý, chỉ ôn nhu cười yếu ớt cực kỳ khéo léo.
"Ách, Vân cô nương, không cần giữ lễ tiết, mời dùng bữa đi!" Nói xong vẫn vô cùng nho nhã gắp chút đồ ăn vào trong bát cho nàng.
Đột nhiên Vân Chỉ nhìn hắn cảm thấy cực kì buồn cười, hắn vậy mà vẫn chưa tin mình là người mà ngày đó hắn đã gặp ở đáy sông Bàn Niết sao! Xem ra vừa rồi nàng diễn quá mức đi vào lòng người rồi!
Tuy nhiên nàng cũng nhớ rõ ràng, ngày ấy hắn cũng đâu có nho nhã như vậy! Đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác muốn trêu chọc hắn một chút, nhất định sẽ rất thú vị đây.
"Bản cô nương không thích ăn món chay, ta muốn uống rượu!" Đột nhiên Vân Chỉ nói ra một giọng nói thô thiển, cả người ngã ra phía sau dựa lưng vào ghế dựa, hai mắt tràn đầy ý cười nhìn phản ứng của Hách Liên Diệp.
Bị biến hóa bất ngờ của nàng làm cho giật mình, nhưng không hề lập tức nghi ngờ điều gì, xấu hổ gắp đám thức ăn trong bát Vân Chỉ đi chỗ khác, nói: "Không ngờ là Vân cô nương còn có một mặt hào sảng như vậy, tuy nhiên nữ tử không nên uống rượu, nhưng nếu chỉ mấy chén để tăng không khí thêm vui vẻ thì bản Thái tử có thể bồi cô nương uống mấy chén, như thế nào?"
Một bình rượu bằng sứ xanh được đưa đến trong tay hắn, vì Vân Chỉ rót một ly rượu.
Đột nhiên ánh mắt Vân Chỉ thay đổi, người này vậy mà còn chưa giác ngộ ra! Thở dài một hơi, không phải là muốn ép nàng ra tuyệt chiêu đấy chứ!
Cứ như vậy đứng dậy không hề có báo trước, một chân đạp thẳng vào cái ghế, tỏa ra khí thế khiến người ta phải sợ hãi, một tay tùy ý dựa trên đầu gối, hơi khom người hướng về phía Hách Liên Diệp, cười vui vẻ: "Thời điểm bản cô nương uống rượu rất thích chơi đoán số, Thái tử có muốn chơi cùng ta hay không?"
Cuối cùng, nhìn thấy hành động giống như thổ phỉ này của Vân Chỉ, thì cho dù có là nam tử nho nhã đến đâu cũng không chống đỡ được, Hách Liên Diệp trừng mắt lên, xê dịch dần về phía sau, thiếu chút nữa thì ngã xuống mặt đất. Trong giây lát mọi sự kinh ngạc, phẫn nộ đều kéo đến, một tay chỉ thẳng vào Vân Chỉ, có cảm giác ngay cả nói chuyện cũng không thể hoàn hảo được: "Ngươi, ngươi, ngươi vừa rồi ở trước mặt phụ vương dám ngụy trang lừa dối vua sao?"
Vừa ý nhìn hình tượng nữ thần của chính mình trong mắt hắn bị phá hủy, Vân Chỉ lưu manh ngồi lên ghế rồi nói: "Ở đây thì gọi là khi quân, lừa dối vua! Tính cách của bản cô nương có thể tự thay đổi, khi nào có nhiều người sẽ không để lộ tư thái ngang ngược, chỉ khi nào có ít người mới thả lỏng một chút, hy vọng Thái tử điện hạ thông cảm."
Hách Liên Diệp một chữ cũng không thốt ra nổi, rốt cuộc là nữ tử này từ đâu xuất hiện ra vậy, một khắc trước vẫn còn ôn nhu dịu dàng, xinh đẹp thanh nhã, mà ngay sau đó có thể trở thành một cô nương thôn dã! Hắn thực sự là bị mù nên lúc đầu tiên mới ca ngợi nàng, thiếu chút nữa thì vừa gặp đã yêu! Hiện tại, thật sự là ngày mai muốn hắn cưới một nữ tử như thế này làm Vương hậu sao?
"Ngươi! Ngươi nói xem mình trà trộn vào trong Hoàng cung là có mưu đồ gì?" Hách Liên Diệp không thể tiếp tục bình tĩnh, đứng dậy, ngón tay chỉ vào Vân Chỉ lớn tiếng chất vấn.
"Tiểu nữ tử thì có thể có gì mưu đồ? Chỉ là bị người khác bắt đến làm Vương hậu tương lai của Vương thượng thôi!"
"Ngươi! Tốt lắm, bản Thái tử phải đi yết kiến phụ vương!" Tức giận chống lại ánh mắt khiêu khích của Vân Chỉ, đột nhiên Hách Liên Diệp phát hiện ra chữ nghĩa trong bụng mình quá ít, bị một nữ tử nói như vậy giờ không còn lời nào để nói được nữa! Hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho một nử tử như vậy muốn làm nương tử hắn, làm Vương hậu Hách Liên quốc!
Vân Chỉ buồn cười nhìn thấy hắn phất tay áo rời đi, người nào bảo ngươi là nên tin tưởng vào con mắt nhìn của mình chứ!
"Thái tử, Vương thượng mời Thái tử nhanh đi đến đại điện!" Hách Liên Diệp vừa mới ra đến cửa thì gặp phải một thái giám vội vã chạy đến, hẳn là có chuyện gì đó vô cùng khẩn cấp.
Hách Liên Diệp đề phòng liếc nhìn Vân Chỉ ngồi phía sau, quay đầu hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì cấp bách như vậy?"
Tiểu thái giám này cũng là người thông minh lanh lợi, rất nhanh đã nhận ra tình huống, hạ giọng bẩm báo: "Là Dự Vương gia của Mặc Kỳ quốc đột nhiên qua đây, đại quân cũng đang dần tiến về biên giới Hách Liên, Vương thượng bảo nô tài đến mời Thái tử đến để trao đổi!"
Nghe xong câu trả lời, Hách Liên Diệp cau mày, cũng không để ý tới Vân Chỉ nữa, vội vã đi theo!
Mà những lời nói vừa rồi cho dù có hạ thấp âm lượng nhưng một chữ cũng không thoát khỏi lỗ tai Vân Chỉ, trong lòng nhất thời trở nên kinh hãi, Uyên đã đến đây rồi sao? Chẳng lẽ hắn biết chuyện mình làm nên chạy đến? Trong lòng nhất thời có chút sợ hãi, hành động này của nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ, nghĩ đến chỉ cần một ngày nữa là nàng có thể thoát thân trở về rồi mà ai biết Uyên lại lấy được tin tức nhanh như vậy! Khẳng định hiện tại Uyên đang rất tức giận đi, ách, nàng thế nào mà lúc nào cũng là kẻ yếu thế vậy!
"Người đâu, vào thu dọn những thứ này đi, bản cô nương muốn đi ngủ!" Vân Chỉ cao giọng mở miệng, sau đó đi thẳng vào bên trong, cởi ngoại bào nặng nề bên ngoài ra rồi nhanh chóng trèo cửa sổ đi ra ngoài.
Khi nàng đi đến đại điện thì ở đây yên lặng không một tiếng động, có thể nhận ra rõ ràng bên ngoài đại điện bỗng trở nên náo nhiệt một cách không bình thường, muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng gì, rơi vào đường cùng đành phải trốn vào một chỗ hẻo lánh, tung thuốc bột trong tay ra, một cung nữ đưa nước trà vừa chuẩn bị đi ngang qua thì đã nằm im tại nơi đó.
Nhanh chóng thay đổi trang phục, trên đường bưng nước trà vào hoàn toàn không bị ngăn cản.
Thật cẩn thận đi vào bên trong, Vân Chỉ cúi đầu thật thấp, chỉ có thể dựa vào ấn tượng để tìm giày của Uyên, quả nhiên đã nhanh chóng phát hiện người ngồi thứ nhất phía trên bên phải chính là Uyên. Tiếp theo hắn là Công Ngọc và Mặc Hình, còn phía dưới nữa là vài tên tướng lĩnh. Ngồi bên trái là Hách Liên Diệp và một vài quan viên trong triều. Ngay lập tức, Vân Chỉ phát hiện ra tình hình cực kỳ nghiêm túc, hẳn là song phương đang bàn chuyện quốc gia đại sự.
"Đột nhiên đại quân Mặc Kỳ hướng về phía biên giới của ta, bản Thái tử không thể không hỏi một câu, rốt cuộc là Dự Vương gia muốn thế nào?" Hách Liên Diệp lạnh lùng mở miệng, đại quân đang tốt đẹp tự nhiên lại dời địa điểm đến gần Hách Liên hắn, tự nhiên sẽ khiến cho sắc mặt người ta không hòa nhã được!
Hơn nữa, Dự Vương gia này và nam tử áo đen đánh nhau với trưởng lão ở Hoàng lăng ngày ấy trông cực kỳ giống nhau, chẳng lẽ hắn chính là người xông vào sông Bàn Niết, muốn làm lung lay nền móng của Hách Liên, tìm cơ hội xâm chiếm Hách Liên quốc sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]