Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng trưởng lão có chút tức giận, đi vài bước đến trước mặt nàng, áp chế lửa giận nói: "Nha đầu, ngươi tự nguyện đưa mình đến cửa sao?"
"Đã nhìn thấy rồi còn phải hỏi sao! Bản cô nương muốn gặp lại râu bạc ngươi, mà địa bàn của ngươi nhìn cũng không tệ lắm!" Vân Chỉ thưởng cho bộ râu đang run run của trưởng lão một cái nhìn xem thường, trả lời không chút kiêng kị, thậm chí còn có tâm tình bình phẩm hắn từ đầu đến chân.
Vì để bắt bọn hắn lại, thậm chí hắn đã phát lệnh truy nã bằng máu, mà nha đầu này lại chính mình chạy về đây? Vậy thì khẳng định nàng và đám người đó là cùng một hội, thật buồn cười, nha đầu kia vậy mà muốn chơi đùa với hắn sao!
Trưởng lão cố gắng hít sâu một hơi, hắn quyết không thể để mất thân phận trước tiểu nha đầu này.
"Hừ, mặc kệ trong lòng tiểu nha đầu ngươi đang tính toán cái gì, chỉ cần vào trong Hộ Hà Thần Trang của ta thì đừng mong chạy trốn." Ngồi xuống bên cạnh, ngăn lửa giận lại, giống như không muốn so đo với tiểu nha đầu này.
Nghiêng người nhìn về phía lão già râu bạc, Vân Chỉ cười đầy thâm ý: "Sao ngươi không hỏi vì sao ta muốn trở về?"
Trưởng lão quay mặt sang chỗ khác, căn bản không muốn trả lời nàng, con bé này quá xảo quyệt, không thể để nàng dắt mũi mà đi!
Mà Vân Chỉ cũng không để ý đến sự phớt lờ của hắn, tâm tình càng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871715/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.