Vượt qua luồng ánh sáng nhiều màu sắc đẹp mắt, hai người an toàn chạm đất, mềm mại giống như đứng trên bông, hai người chậm rãi bước đi, khắp nơi xung quanh đều là cảnh sắc đạt đến cảnh giới mỹ lệ như tiên, san hô màu tím, sò biển màu trắng, cả con sông như phát ra ánh sáng nhiều màu, vô số con cá vàng bơi lội phát ra ánh sáng, trong lúc này ánh sáng chói rọi khiến cho hai người trở nên hoa mắt, đã sớm quên đi sự lạnh lẽo xung quanh mà hưởng thụ, cảm nhận vẻ đẹp tuyệt mĩ xung quanh.
Vân Chỉ nhàn tản, lững thững đi thẳng, nhưng vẫn không quên cẩn thận xem xét tình hình xung quanh, theo như cảm quan của cơ thể càng chú ý hơn đến phương hướng rét lạnh hơn, dời bước đi về hướng đó. Đột nhiên, góc áo bị một người kéo lại, Vân Chỉ nhìn theo hướng tay Tần Lãng chỉ, chỉ thấy bên kia có hơi nước đi ra đi vào, bọt khí tinh mịn giống như là có hơi thở của con người.
Hai người bước nhanh về hướng đó, đã thấy trước mặt có một cái cửa đá lớn từ xa xưa, phía sau hẳn là có mật thất. Mà trong nước lại có thể có mật thất, thật sự là quá mức quỷ dị, hai người liếc nhau, hạ mắt xuống, vẻ kinh ngạc không cần nói cũng hiểu.
Chẳng lẽ bên trong này còn có kho báu hay sao? Đáy lòng Vân Chỉ âm thầm suy đoán. Mà càng kỳ quái hơn là cửa đá này lại có thể tồn tại trong nước một thời gian rất lâu nhưng vẫn không có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871696/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.