Toàn bộ mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt, ngay khi Mặc Kỳ Uyên nghe thấy tiếng hắn đi thì đã sớm không còn thấy bóng dáng Khâu Lệ Thương Kình đâu nữa.
"Chỉ nhi, ngươi không sao chứ."
"Ta không sao, hắn chỉ là ném đến đây một cái hòm." Ánh mắt từ từ thu hồi nhìn theo bóng dáng đã đi xa kia, Vân Chỉ đưa mắt nhìn về cái hòm màu xanh lạnh lẽo trong tay, đưa cho Mặc Kỳ Uyên, không biết người này một mình tiến vào đây chỉ là để đưa một cái hòm là có ý tứ gì!
"Đi, chúng ta đi vào rồi nói." Mặc Kỳ Uyên tiếp nhận cái hòm, liền cảm thấy một trận lạnh lẽo ập vào da thịt mà không có cách nào chống cự, không nhịn được hơi rùng mình, một động tác nhỏ rất nhanh rơi vào trong mắt Vân Chỉ, khiến nàng âm thầm cau mày lại.
Hai người vừa trở lại doanh trướng, phía sau Công Ngọc Viêm Bân chạy vào, sắc mặt lo lắng khi nhìn thấy hai người hoàn hảo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế hả?"
"Công Ngọc, lại đây nhìn xem đây là cái gì?" Mặc Kỳ Uyên đặt cái hòm lên bàn, không dám mở ra tùy tiện.
"Ta đến đây!" Công Ngọc Viêm Bân đi đến trước bàn, vận khí vào tay, đột nhiên đánh một chưởng vào nắp hòm, nặp hòm cứ thế mà mở ra, bỗng nhiên, nhiệt độ trong màn trướng giảm xuống nhanh chóng, quỷ dị giống như là mùa đông giá rét, cảm giác âm u đâm vào da thịt mỗi người tạo nên từng trận khẽ run.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ngoc-nghech-treu-choc-vuong-phi-ngay-ngo/2871692/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.