🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cô biết gì chưa hômqua có một cô nuơng đi về cùng tiểu thiếu gia đã thế còn gọi cô nuơng đó là mẫu thân cơ” Nha hoàn này nhanh miệng kể.

”Thế đã là gì vương gia còn gọi cô ấy là nương tử cơ khi ta nghe thấy còn suýt nữa thì ngất đi.” Một nha hoàn vội nói thêm vào.

Tin tức cứ thế lan truyền ra khắp vương phủ.

”Bốp...Bốp... Một lũ vô dụng đến một đứa trẻ cũng không đánh được ta giữcác ngươi lại làm gì được chứ“.Hoắc Ngọc ả ta tức giận nói.

”Chúng thuộc hạ vốn dĩ đã sắp giết được nó nhưng không ngờ có nữ tử võ côngcao cường cứu nó thuộc hạ không đánh lại được.Nhưng thuộc hạ nghe thấynó gọi nàng ta là mẫu thân thưa tiểu thư“.Tên hắc y nhân vội vàng nói.

”Cái gì sao có thể có chuyện đó được”Ả ta ngạc nhiên nói.

”Tiểu thư có chuyện lớn rồi vừa nãy ở hoa viên nô tỳ nghe thấy mọi người nóihôm qua thiếu gia đi về cùng một cô nương nghe nói thiếu gia gọi cô talà mẫu thân còn vương gia gọi cô ta là nương tử.Không những thế tối hômqua vương gia còn ăn uống ở chỗ thiếu gia đêm qua cũng ngủ qua đêm ở đósáng nay đã vào triều rồi.”Nha hoàn của ả ta vội vàng chạy vào nói.

”AAAAAAAA..choang....choang... chết tiệt cút cút tất cả cút hết ra ngoài cho ta“. Ả ta vừa tức giậnném đồ đạc vừa đuổi mọi người ra ngoài.

”HỪ tất cả các ngươi cứ chờ đấy ta sẽ cho từng người từng người một phải trả giá,chàng là của ta không ai có thể cướp được.”

”NGười đâu.”

”Dạ tiểu thư có gì sai bảo“.nha hoàn vừa rồi tiến vào hỏi nàng.

”Ngươi tìm một người truyền tin cho hoàng hậu và hoắc gia sau đó đem thứ nàybỏ vào đồ ăn của bọn chúng,nhớ đừng làm ta thất vọng.” Hoắc Ngọc ánh mắt dữ tợn ác độc nói.

”Vâng thưa tiểu thư.” Nhận lệnh xong nô tỳ kia vội vã đi làm ngay.

”Hài tử à không ngờ vương phủ này thông tin cũng nhanh nhậy quá ha.Con xembây giờ ta có lên ra đứng trước mặt họ thị uy quyền không?” Y Lâm lườibiếng tự vào bàn hỏi.

”Mẫu thân à người bây giờ lên nghỉ ngơi thư giãn đi mọi việc cứ để phụ tử con.” Ôm cổ nàng Thiên Vũ nhẹ giọng nói.

Cảm nhận được có người đang núp ở ngoài nàng cất giọng nói: “Các ngươi tới rồi à,có chuyện gì sao.”

”A Trúc,Tuệ Anh tham kiến tiểu thư.”Hai bạch y nữ tử đồng thanh nói.

”Các người tìm ta có việc gì,trong bang xảy ra vấn đề gì sao?”nàng tò mò hỏi.

”Tiểu thư giáo chủ có chuyện muốn nói với người“.Tuệ anh bèn đáp. w

”Được rồi các ngươi trở về trước đi ta sẽ theo sau,giờ ta phải làm một việc trước đã“.

”Mẫu thân người phải đi sao?Người không đi có được không“.Thiên Vũ níu tay nàng hỏi.

”Hi hài tử à ta đi một lúc rồi sẽ về mà,hay con muốn đi cùng ta không?”Nàng không muốn để nó ở lại đây một mình.

Sợ hắn lo lắng nàng bèn bảo hài tử viết cho hắn một phong thư”Con đi viếtmột phong thư cho phụ thân đi,phòng khi chàng về không thấy chúng ta lại lo lắng“.

”vâng thưa mẫu thân“.

”Mẫu thân tí gặp sư phụ người con nên xưng hô thế nào?”Nó nhìn nàng lo lắng hỏi

”con cứ gọi người là bà bà đi”Nàng nhẹ nhàng xoa đầu hài tử rồi dẫn nó vào đại điện.

”Sư phụ con về rồi đây”

”Thiên Vũ tham kiến bà bà“.Thiên Vũ cúi đầu chào Y Cẩm.

Y Cẩm giật mình sao hài tử của hắn lại ở đây”Sao đứa trẻ này lại ở đây?“.

”hi giờ hài tử này là con của con dĩ nhiên có thể ở đây chứ ạ.Sư Phụ nó gọi là Dật Thiên Vũ con trai của Dật Phong“.Nàng bèn giải thích với sư phụ.

”Được rồi,A Trúc ngươi dẫn nó đi tham quan nơi này.Ta có chuyện muốn nói riêng với tiểu thư“.Y Cẩm gọi A Trúc tới dặn dò.

”Sư Phụ người có chuyện gì vậy?” nàng tò mò hỏi.

”Y Lâm con biết ta luôn coi con như con ruột của mình ta lúc nào cũngmuốn tốt cho con.TA không muốn con sẽ lại như ta ba mươi năm về trước.ba mươi năm trước ta từng là quý phi Y Cẩm của Hiên đế,ta và người đó rấtyêu thương nhau luôn tin tưởng nhau.Con cũng biết trong hoàng cung đấuđá lẫn nhau, cho đến một ngày ta bị cho rằng là tội phạm giết chết tháihậu,lúc đó mọi bằng chứng đều nhằm vào ta nhưng hắn vẫn tin ta điều nàykhiến ta rất vui.Nhưng rồi hắn không đến thăm ta nữa ngược lại lại nhờtỉ muội thân thiết nói với ta là hắn không thể sống cùng kẻ giết chết mẹ mình bảo ta hãy biến mất vĩnh viễn đi.Lúc đó ta đã rất tuyệt vọng tavứt bỏ tất cả kể cả đứa con nhỏ của ta ở lại nơi đó ta không muốn mangnhững gì có liên quan tới người đó đi.Từ đó phiêu bạt giang hồ cho đếnhôm nay khi nghe tin con sẽ lấy con của hắn ta thật không yên tâm.”Y Cẩm đau lòng kể lại tất cả cho nàng.

Cả căn phòng chìm trong sự yênlặng.Nàng không biết sư phụ đã phải trải qua chuyện đau lòng đếnvậy,không biết người phải chịu bao nhiêu uất ức,thật là muốn cho nhữngngười đó một bài học mà.Bỗng nhiên có một giọng trầm ấm mang theo sự xúc động vang lên.

”Y Cẩm thật là nàng rồi.nàng có biết ba mươi nămnay ngày nào ta cũng nhớ về nàng,ngày nào cũng cho người tìm kiếm tungtích của nàng.tại sao nàng lại rời đi?Sao không nói với ta một lờinào?Ta và hài tử rất nhớ nàng“.

Hiên Đế rút cây trâm gỗ ra đôi mắt rướm lệ nhìn về phía sư phụ nàng.

”Sao ngươi vẫn còn giữ cây trâm gỗ này làm gì?chẳng phải ngươi đã nhờ Hoắcmuội nói không muốn gặp lại ta suốt đời này sao?”Sư phụ rơi nước mắtnói.

Nhìn thấy sư phụ khóc lão nhân gia kia lóng ngóng chân tay lau nước mắt cho người vội vàng nói”Ta chưa từng nói vậy“.

Khoan đã nếu Hiên Đế không nói vậy vậy sẽ là ai?hoắc muội là ai?trong đây nhất định có vấn đề.

”Xin hỏi vậy lúc đó ông nhắn gì cho người,lời này có ai biết không?“.nàng quay ra hỏi lão nhân gia.

Hiên Đế từ từ kể lại:“Khi đó ta có nhờ Hoắc Quân nhắn lại cho nàng ta sẽ tìm chứng cứ chứng minh nàng vô tội nên mấy ngày tới không thể tới thămnàng được,nàng nhớ phải chăm sóc mình.Chuyên này chỉ có ta và Hoắc quânbiết,sau khi ta trở về nàng ta khóc nói rằng nàng không từ mà biệt đã đi mất rồi.Lúc đó ta đã không tin tìm nàng khắp hoàng cung nhưng vẫn không thấy“.

”Hừ con biết ngay bà ta giở trò mà,bà ta lừa hai ngườiđúng là xấu xa như nhau.Nhà Họ Hoắc không phải thứ gì tốt đẹp giết người cướp của phản nước...không việc gì mà không làm mà“.Y Lâm phẫn nộ nói.

”Ngươi là ai?”Lão y nhân hỏi nàng.

”Con tên Y Lâm.người cứ gọi con là Lâm nhi như sư phụ cũng được.Nhưng màhiểu lầm đã được gỡ bỏ rồi con nghĩ hai người cần nói chuyện lại vớinhau đi”

Việc cần thiết bây giờ là phải an ủi sự đau lòng kia tìm niềm vui vẻ bù đắp cho thời gian đã qua.

”Mẫu thân,mẫu thân Tuyết nhi thật ngoan con rất thích người mang nó theođi.”Chỉ thấy hài tử ôm tuyết nhi trong lòng vội chạy vào.

Ngạc nhiên khi thấy Thiên Vũ ở đây Lão nhân gia bèn cất tiếng hỏi”Thiên Vũ sao cháu lại

Hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của hoàng gia gia ở đây nhưng rất nhanh nó khôi phục trạng thái hành lễ”Thiên Vũ thỉnh an hoàng gia gia,con theo mẫuthân tới nơi này“.Nói xong nó bước tiếp về phía nàng.

Hiên Đế chưa hiểu ra chuyện gì thì sư phụ đã nói”Còn hỏi sao?Con Chàng lừa Lâm nhi về làm vợ chứ ai“.

Thấy nàng nói sai Hiên Đế vội sửa”Phải là con chúng ta chứ“.

”Hả Dật phong/Phụ thân là con người?”

Hai âm thanh đồng loạt vang lên.Nàng không thể ngờ phu quân nàng là con của sư phụ.

”NHư vậy con gọi người là bà nội nhé“.Thiên Vũ mỉm cười nói với Y Cẩm.

'Như vậy con gọi hai người là mẫu thân,phụ thân nhé,hi hài tử mẹ con ta cóchỗ chống lưng rồi không sợ cha con bắt nạt nữa.”'nàng nháy mắt tinhnghịch với hai người họ.

”Thôi con phải về rồi không chàng lo lắng.Tạm biệt hai người”

”Hài nhi cũng về đây ạ,“

Hai người nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhìn chúng.Có lẽ những ngày tháng tươi đẹp bắt đầu rồi đây.

.

Về nhà không thấy hai người đâu hắn rất lo lắng nhưng nhìn thấy nàng nhớđể thư lại cho hắn thì hắn mới yên tâm.Ngồi trong phòng đợi hai ngườitrở về.

”Phụ thân con muốn cho người xem thứ này”Không đợi được vừa bước xuống xe nó vội chạy tới đây.

Nhìn thấy hài tử chạy nhanh như vậy Y Lâm vội đuổi theo.

”Phụ Thân, Phụ Thân người xem đây là Tuyết nhi,Tuyết nhi vừa được mẫu thânmang về từ chỗ bà bà“.Thiên Vũ vội vàng nói với phụ thân.

”Chàng đã về rồi sao?”Y Lâm bước tới bên hắn hỏi.

”nay hai người đi chơi vui không?Đến giờ dùng bữa rồi để ta cho người dọn bàn ăn”

”Được ta cũng đói rồi,“Ôm cổ hắn nàng nhẹ nói.

”Thư Vương gia bàn ăn đã được chuẩn bị mời người dùng.”Nha hoàn kia cẩn thận đặt món ăn ra bàn.

Ba người họ chưa kịp ngồi xuống Tuyết nhi đã chạy tới gạt hết thức ănxuống.Tất cả mọi người nhìn thấy đều rất ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gìxảy ra.

Căn phòng trở nên yên ắng,nàng cho người vào dọn dẹp sau đó tự tay nấu cho hai người ăn.

Bữa tối đã được dùng xong,hài tử cũng đã nghỉ ngơi nàng tới bên hắn nói:“Thức ăn ngày hôm nay có độc””

Hắn cũng đã đoán ra phần nào khi nghe nàng nói hắn càng khẳng định ý nghĩ của hắn là đúng.

Không để hắn kịp nói gì nàng vội nói:“ta có chuyện này muốn chàng biết,cũng có việc cần chàng phối hợp với ta“.

Nàng nói hết chuyện của sư phụ chuyện hoắc gia cho hắn biết..hắn nghe xonghận không thể giết chết bọn họ.Nàng biết hắn đau lòng vì chuyện của sưphụ,ôm chặt hắn nàng an ủi”Chàng yên tâm bây giờ mọi chuyện đã được làmrõ,bây giờ chỉ đợi bọn chúng sa vào lưới thôi.Bao nhiêu đau khổ chàngphẢI chịu ta sẽ đòi lại từ họ,Còn bây giờ chúng ta đi nghỉ ngơi thôi mai còn chuyện phải làm mà.”

Màn đêm dần dần buông xuống,hai người dần đi vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.