Editor: 9420treng
Lưu Quang giữ nguyên vẻ mặt than, không muốn nói gì với mỗ Hắc nữa. Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai mỗ Hắc nói: "Đệ đệ! Ca thật sự đã lĩnh ngộ được cái gì gọi là phong cách đáng đánh đòn từ đệ! Thật ra thì có đôi khi, lúc không muốn nói chuyện hoặc không biết nên nói gì, tốt nhất nên giả câm điếc! Trước kia ta đã dạy đệ rồi mà? Nhìn tình hình hôm nay, đệ coi lời của ta thành lời nói dóc đúng không?"
"…" Mỗ Hắc chớp mắt, vẫn rất ngốc nghếch, vẫn ngây thơ hỏi: "Ca… Đệ không hiểu huynh nói những điều này là có ý gì?"
Mỗ Bạch tức giận trừng mắt với hắn ta, nhéo tai hắn ta, cắn răng phẫn nộ nói: "Đệ là đứa bé không có thuốc chữa! Đệ cho rằng mọi người đều có thể khoan nhượng sự não tàn của đệ tột cùng như ca ca ta sao? Bây giờ người ta muốn cùng đánh đệ, vẻ mặt của đệ còn rất ngốc nghếch, ngây thơ hỏi là thế nào? Không biết làm nũng rất đáng xấu hổ sao?"
"..."
Bên này ca ca đang nghiêm túc giáo dục đệ đệ, đám người vừa bị đánh bên kia từng người rút kiếm rút đao, dáng vẻ như muốn chém từng nhát cho hả giận.
Vốn tưởng rằng Mã Thiên Tán sẽ ra mặt giảng hòa để mọi người bình ổn lửa giận, không ngờ hắn ta lại cười xuề, lên tiếng: "Được! Mấy năm nay người tài trong giang hồ xuất hiện lớp lớp, ta cũng muốn mở mang về bản lĩnh của mọi người. Dù sao bây giờ cũng vừa đúng dịp, lúc trước ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124402/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.