Chương trước
Chương sau
Editor: 9420treng
Lưu Quang giữ nguyên vẻ mặt than, không muốn nói gì với mỗ Hắc nữa. Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai mỗ Hắc nói: "Đệ đệ! Ca thật sự đã lĩnh ngộ được cái gì gọi là phong cách đáng đánh đòn từ đệ! Thật ra thì có đôi khi, lúc không muốn nói chuyện hoặc không biết nên nói gì, tốt nhất nên giả câm điếc! Trước kia ta đã dạy đệ rồi mà? Nhìn tình hình hôm nay, đệ coi lời của ta thành lời nói dóc đúng không?"
"…" Mỗ Hắc chớp mắt, vẫn rất ngốc nghếch, vẫn ngây thơ hỏi: "Ca… Đệ không hiểu huynh nói những điều này là có ý gì?"
Mỗ Bạch tức giận trừng mắt với hắn ta, nhéo tai hắn ta, cắn răng phẫn nộ nói: "Đệ là đứa bé không có thuốc chữa! Đệ cho rằng mọi người đều có thể khoan nhượng sự não tàn của đệ tột cùng như ca ca ta sao? Bây giờ người ta muốn cùng đánh đệ, vẻ mặt của đệ còn rất ngốc nghếch, ngây thơ hỏi là thế nào? Không biết làm nũng rất đáng xấu hổ sao?"
"..."
Bên này ca ca đang nghiêm túc giáo dục đệ đệ, đám người vừa bị đánh bên kia từng người rút kiếm rút đao, dáng vẻ như muốn chém từng nhát cho hả giận.
Vốn tưởng rằng Mã Thiên Tán sẽ ra mặt giảng hòa để mọi người bình ổn lửa giận, không ngờ hắn ta lại cười xuề, lên tiếng: "Được! Mấy năm nay người tài trong giang hồ xuất hiện lớp lớp, ta cũng muốn mở mang về bản lĩnh của mọi người. Dù sao bây giờ cũng vừa đúng dịp, lúc trước ta đã thương lượng xong chuyện chính yếu với chư vị chưởng môn. Mọi người tới thiên sảnh dùng bữa trước, ta sẽ sai người dựng một lôi đài tạm thời ở trước viện, sau khi nghỉ ngơi thì tới đây luận võ! Thế nào?"
"Được!"
Mã Thiên Tán nói một hồi khiến mọi người cùng đồng ý theo, không nói hai lời lập tức đi về phía thiên sảnh, còn như sợ đám người Lưu Quang sẽ chạy trốn, nhiệt tình mời bọn họ đi trước.
Tiểu Vũ đã đói bụng từ trước, vừa nghe cuối cùng cũng có thể dùng bữa, lập tức sáng mắt muốn chạy về phía thiên sảnh, hoàn toàn quên mất việc hai chân mình bị Lưu Quang động tay lúc trước.
Đến khi nửa người trên của nàng vừa dùng lực, sau khi cái mông rời khỏi ghế, không giữ được trọng tâm chật vật ngã về phía trước thì mới giật mình nhớ đến, nhưng… Đã muộn!
Ngay khi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng sắp thâm tình hôn thổ địa công công thì có người đỡ nàng từ phía sau, sau đó chặn eo ôm lấy nàng.
"…"
Ôm kiểu công chúa! Tiểu Vũ hồi hộp trong lòng, Vương gia mỹ nam thật sự yêu ta! Nhìn đi, mặc dù ngoài miệng chết không chịu nhận, nhưng không lúc nào không chú ý tới ta, bảo vệ ta!
Nghĩ đến đây, mỗ Vũ chuẩn bị vẻ mặt ngẩng đầu nhìn lại, muốn dùng vẻ mặt thâm tình nhìn thẳng vào mắt mỗ mỹ nam, nhưng sau khi nhìn thấy diện mạo của người nọ, lập tức cảm thấy… Thế giới này đúng là quá lừa bịp rồi!
"Kim Diệp Tử! Sao lại là ngươi?"
Mộ Dung Túc Dạ cúi đầu cười nhẹ với nàng: “Thế nào? Tại sao không thể là ta?"
Bởi vì đang trong tư thế bị ôm ngang, Tiểu Vũ không thể không vươn tay ôm cổ hắn ta. Cứ như vậy, khoảng cách của nàng và Túc Dạ tất nhiên rất gần, nhưng cũng may dáng dấp của Kim Diệp Tử không tệ, khi nhìn gần thì cũng tương đối đẹp mắt!
Chỉ có điều đẹp mắt thì đẹp mắt, nàng hoàn toàn quên mất hành động của bọn họ lúc này, trong mắt người nào đó thì chói mắt thế nào! Nếu chỉ là tình địch bình thường, sau khi nhìn một màn này nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng lúc này tình địch của Túc Dạ, chính là Diêm Vương đại nhân nhỏ nhen, hay ghen, phúc hắc, ghi thù trong miệng hai mỗ huynh đệ!
Lúc này hai mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm tư thế mập mờ của hai người nào đó, hơi nheo mắt lại, giận quá hóa cười, vừa cười lập tức khiến hai mỗ huynh đệ rùng mình một cái, gay cả lão nhân râu bạc đang niềm nở mời, cũng vì hắn đột nhiên cười mà bị dọa khiến lo lắng bất an.
Đây, đây là thế nào?
Hai mỗ huynh đệ chỉ lắc đầu không nói lời nào, tỏ vẻ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, vì bình thường dưới tình huống này, ai nói chuyện, người đó tìm chết!

"Kim Diệp Tử, ta phát hiện thật ra thì ngươi lớn lên rất đẹp mắt!"
Tiểu Vũ không chú ý tình hình bên Lưu Quang, ngược lại nhìn kỹ Túc Dạ một chút, sau một lúc lâu mới nói một câu như vậy.
Mộ Dung Túc Dạ khẽ nhíu mày, mỉm cười nói: "Thật sao? Vậy ngươi có muốn suy nghĩ chuyện lấy thân báo đáp không? Ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi!"
"Lấy thân báo đáp?" Tiểu Vũ lẩm bẩm lặp lại, dẩu miệng nói: "Vậy ngươi có cưới tiểu lão bà không?"
"Tiểu lão bà?"
"Ách… Giống như vợ bé, tiểu thiếp ấy!"
Ha! Túc Dạ lắc đầu: “Cả đời ta đây, chỉ biết lấy một người làm vợ! Nếu ngươi gả cho ta… Ta nhất định sẽ không phụ ngươi!"
"…"
Túc Dạ nghiêm túc nói xong, Tiểu Vũ cũng như rất nghiêm túc suy nghĩ. Hai người vừa ôm, vừa ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn quên mất lúc này bản thân đang ở đâu?
Lưu Quang thấy bọn họ nhìn thẳng nhau không coi ai ra gì như vậy, hai tay trong tay áo nắm rất chặt. Không đợi hắn bộc phát, hai mỗ huynh đệ đã bước một bước đến phía trước, một người đoạt Tiểu Vũ từ trong tay Túc Dạ, một người nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ.
"A, ha ha! Cái gì! Sư muội đi đứng không tiện, ta ôm nàng là được! Không làm phiền Cửu gia!"
Tiểu Bạch nói xong, vội ôm Tiểu Vũ chạy đến bên người Lưu Quang.
Mỗ Hắc buông tay đang giữ tay áo Túc Dạ, gật đầu nói: "Đúng! Cửu gia và lão đại chúng ta dùng bữa trước đi! Để hai huynh đệ chúng ta chăm sóc Vũ nha đầu là được!"
A! Túc Dạ khẽ cười một tiếng, cố ý liếc nhìn sắc mặt khó coi của Lưu Quang. Cũng không biết ngốc bẩm sinh hay cố tình không thấy, hắn ta gật đầu cười hì hì, đến bên cạnh Lưu Quang, nói được, sau đó cất bước đi về phía thiên sảnh, lúc gần tới, vẫn không quên vứt cho Tiểu Vũ một cái nhìn đầy ẩn ý, nhấn mạnh từng chữ: "Lời ta vừa nói không phải nói đùa! Nha đầu có thể suy nghĩ kỹ một chút!"
"…"
Vừa dứt lời, hắn ta tự nhiên rời đi. Lưu Quang khẽ nhắm mắt, vung tay áo cũng đi về phía thiên sảnh.
Lúc này, hai mỗ huynh đệ mới thở phào một hơi, rất có cảm giấc vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Lão nhân râu bạc đi đến bên cạnh hai người bọn họ, khó hiểu nghi ngờ nói: "Ách, xin hỏi hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi… Là môn phái gì?"
Mỗ Bạch vừa bình tĩnh, lúc này lại nghe thấy vấn đề như vậy, không khỏi khó chịu nói: "Không phải vừa nói với đồ đệ của ngươi rồi sao, Diêm La môn!"
"Diêm La môn?"
Lão nhân râu bạc sững sờ, quay đầu nhìn mấy vị chưởng môn khác, sau khi thấy bọn họ rối rít lắc đầu, vừa há mồm định hỏi những thêm, lại thấy mỗ Bạch có chút không liên nhẫn lên tiếng: "Này! Ta nói này lão bá! Không thấy trên tay ta vẫn đang ôm một người sao? Tuy vóc dáng của nha đầu này nhỏ nhắn nhưng vẫn rất nặng! Nếu ngài có vấn đề gì, đợi đến khi tới thiên sảnh trực tiếp hỏi môn chủ của chúng ta được không?"
"Ách…" Lão đầu gật gật đầu, vội vàng lại nói: "Đây chính là vấn đề ta vừa muốn hỏi! Ta thấy vừa rồi có hai vị nam tử ngồi đó, cho nên mạo muội hỏi một câu… Người nào là môn chủ của các ngươi?"
Cmn! Mỗ Bạch khẽ chửi thầm. Lão đại uy vũ như vậy mà bị người ta đánh đồng với mỗ Diệp Tử sao? Mẹ nó cũng may hắn đã rời đi, nếu không cộng thêm câu này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình!
Tiểu Bạch có chút buồn bực cúi đầu liếc qua Tiểu Vũ, thật rối rắm! Xem ra Diệp Tử gì đó cũng thật là một nhân vật lớn! Không chỉ mắt mù… Khụ khụ! Không chỉ rất tinh mắt nhìn trúng mỗ nha đầu (lừa bịp, đây là câu nói trái với lương tâm cỡ nào),hơn nữa còn ba lần bốn lượt công khai khiêu khích lão đại! Từ khi bọn họ đi theo lão đại đến bây giờ, ngoài Tiểu Vũ, đây là người đầu tiên dám đối nghịch với lão đại!
Ai… Sợ là cuộc sống sau này sẽ gian nan rồi…
"Cái gì! Vị tử y công tử kia là môn chủ của chúng ta! Vị thanh y công tử kia là phó môn chủ của chúng ta!"
"A ~~ thì ra là như vậy!"
Lão nhân râu bạc lập tức hiểu ra! Cũng biết hai chân Tiểu Vũ bất tiện, nên không tiếp tục hỏi nhiều, vội để mỗ Bạch ôm Tiểu Vũ tới thiên sảnh trước.

Lúc mỗ Vũ còn ở Diệp phủ trong kinh thành, đã từng phân tích, có thể nhìn từ vị trí chỗ ngồi để chia cấp bậc đối xử cùng với thân phận của người đó! Dĩ nhiên, ngoài một lần của mỗ Diệp Tử! Có thể nói hắn ta là người khác biệt, cũng có thể hiểu thành hắn ta là người hành sự khiêm tốn!
Lúc này, lấy bàn tròn của Mã Thiên Tán là bàn trung tâm, trên bàn có tổng cộng mười người ngồi. Mỗ Bạch ôm Tiểu Vũ, cùng với Tiểu Hắc và Quỷ Tiêu cùng ngồi xuống một bàn gần đó.
Lúc đầu đoán chừng bàn kia không phải để bọn họ ngồi, nhưng lúc trước có vài người kiêng kị với nắm đấm của mỗ Hắc, hoặc cảm thấy mỗ Vũ có chút đáng thương, dù sao cũng nhường chỗ rồi nhường chỗ, nhanh tránh đi. Đến cuối cùng, một bàn kia chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Tịch Dao vẫn chưa trở về, cũng không biết đã đi đâu, thấy dáng vẻ không thèm để ý của Quỷ Tiêu nên mấy người Tiểu Vũ càng không cần lo lắng.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Vũ lập tức quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cố định tầm mắt lên mấy người ngồi ở bàn trung tâm kia. Mười người kia, Tiểu Vũ cũng biết bốn, lão đại mỹ nam, Kim Diệp Tử, lão nhân râu bạc cộng thêm Minh chủ võ lâm gì đó.
Theo lý giải của cá nhân nàng thì, lão đại mỹ nam và Kim Diệp Tử được ngồi lên bàn trung tâm, hoàn toàn là vì bản lĩnh vừa rồi của mỗ Hắc, cộng thêm sự đam mê võ thuật. Vì vậy dù kính sợ bọn họ hay sợ bọn họ nhân cơ hội chạy trốn, mấy lão đầu đều muốn giữ bọn họ hai lại thật kỹ!
Sau khi Mã Thiên Tán đứng dậy giơ ly rượu lên nói một vài lời khách sáo, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Một vài vai phụ hoàn toàn không chú ý hình tượng, lập tức bắt đầu phàm ăn tục uống.
Thật ra Tiểu Vũ cũng không khách khí chút nào, dù sao không ăn cũng phí. Ăn đồ ăn ngon, thậm chí còn để mỗ Hắc bưng đến trước mặt nàng, dù sao trong bàn đều là những người có quen biết rõ, cũng không mất thể diện!

Ban đầu bữa tiệc cũng không tồi, trừ vài nhân vật nhỏ hoàn toàn quên mất hình tượng ở ngoài, những người ngồi trong bàn trung tâm vẫn rất lịch sự vừa ăn vừa nói chuyện.
Vừa bắt đầu, trò chuyện một chút chuyện trong giang hồ, vô cùng bình thường, sau dần dần, tất cả mọi người đặt trọng tâm trên người Lưu Quang và Túc Dạ, thỉnh thoảng khéo léo dò thăm lai lịch của bọn họ.
Mà khi lão nhân râu bạc hỏi đến địa điểm của Diêm La môn thì vẻ mặt Mã Thiên Tán mờ mịt nghĩ thầm: chuyện này… Diêm La môn là môn phái gì? Hình như ông ta chưa từng mời mà?
Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng thấy dáng vẻ nóng lòng của lão nhân râu bạc, nếu nói không biết, không nhận ra cũng quá bôi nhọ mặt mũi, đành phải thấy sao nghe vậy, không hỏi nhiều.
Lưu Quang cũng chỉ chỉ bốn lượng địch ngàn cân, qua loa trả lời tất cả vấn đề, nếu bị hỏi không trả lời, lập tức uống rượu không để ý tới. Mà đây, cũng không biết là người nào khen hắn một câu tửu lượng rất khá, Lưu Quang đảo mắt, lên tiếng trả lời: "Không bằng Cửu đệ của ta!"
"…"
Mọi người kinh ngạc, lập tức dời mắt về phía Túc Dạ, sau đó người nhiều chuyện lập tức bắt đầu ồn ào, hỏi rốt cuộc trong hai người bọn hắn ai lợi hại hơn?
Túc Dạ vừa định khiêm tốn trả lời nói mình không bằng Tam ca thì lại bị Lưu Quang giành nói: "Chư vị, vấn đề này, trả lời suông thì vô dụng, để ta và Cửu đệ tỷ thí thì mới rõ được!"
Lời vừa nói ra này khiến mọi người trên bàn sôi trào, đều ồn ào nói để hai người bọn họ tỷ thí một chút.
Trong mắt Túc Dạ chợt lóe ánh sáng nhạt, nâng ly rượu về phía Lưu Quang.
"Nếu vậy, ta và Tam ca tỷ thí một chút?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.