Editor: 9420treng
Khi Lưu Quang hồi hồn mở mắt ra, đập vào mắt chính là đệ tử các môn phái nằm đầy đất kêu rên không dứt. Hắn ngồi thẳng người, thoáng nhíu mày nói: "Đây… Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bạch vừa thấy Lưu Quang tỉnh lại, lập tức nói lời chính nghĩa với vẻ mặt nghiêm túc: "Lão đại người vừa ngủ nên không biết tình hình, chuyện là như này! Tiểu Vũ đứng lâu nên có chút mệt, ta lập tức đi lấy ghế cho nàng ngồi, nhưng đối phương vừa thấy ta lấy ghế, không hiểu sao đã đối đầu với ta! Nói là để chưởng môn của bọn họ ngồi, để nha đầu Tiểu Vũ ngồi, chính là vũ nhục chưởng môn của bọn họ!"
"…"
Lưu Quang nghe vậy nhíu mày, Tiểu Bạch thầm vui vẻ trong lòng, lập tức thêm dầu vào lửa: "Ta nghe lời đó của hắn ta thì khó chịu! Dù sao cái ghế đó cũng đang trống, tại sao lại không thể để Vũ nha đầu ngồi? Hơn nữa, Vũ nha đầu chịu ngồi ghế của chưởng môn bọn họ, đó là coi trọng bọn họ! Lại còn dám nói gì mà vũ nhục? Không chỉ như vậy, khi ta tranh luận với bọn họ, bọn họ không những không nghe, còn giơ kiếm chém qua đây. Cho nên, ta sợ làm tổn thương người và Tiểu Vũ, nên để Tiểu Hắc tới ứng phó qua loa."
Nói đến đây, mỗ Bạch khẽ đẩy đẩy Tiểu Vũ, cho nàng một ánh mắt. Mỗ Vũ lập tức lĩnh ngộ, gật đầu một cái nói: "Đúng! Không sai! Là tên não tàn kia không cho ta ngồi ghế này, còn muốn cầm kiếm chém ta! Bạch Bạch không nhìn được, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124401/quyen-4-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.