Editor: 9420treng
Hai ngày trôi đi rất nhanh.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Vũ đã rời giường từ sớm, đi đập cửa từng phòng. Sau khi đánh thức mọi người thành công, nàng một cước bước lên lan can, tay nhỏ bé vung lên, vẻ mặt hùng dũng oai vệ, dáng vẻ khí phách hiên ngang, lên tiếng: "Lên đường!"
Cũng may nhóm người Lưu Quang đều không phải người thích ngủ nướng, sau khi tỉnh dậy bị Tiểu Vũ náo loạn cũng không so đo, sau khi sửa sang lại dung nhan một chút, theo "mệnh lệnh" của nàng, lên đường đi sơn trang Nhân Nghĩa.
Trước khi đi, lão bản khách điếm dùng sức phất phất tay cáo biệt, ầm ỹ nói bọn họ buổi tối sớm quay lại, dọc đường đi chú ý an toàn linh tinh.
Tiểu Vũ quay đầu liếc nhìn hắn ta một cái, khó hiểu lẩm bẩm nói: "Sao ta thấy chưởng quầy có chút quá nhiệt tình?"
Tiểu Bạch trợn trắng mắt, hé miệng nhỏ giọng nói thầm.
Nói nhảm! Mẹ nó cũng không nhìn xem ta cho hắn ta bao nhiêu ngân phiếu! Hắn ta dám lạnh nhạt với chúng ta sao? ***! Lão đại ra tay chính là hào phóng! Nhiều ngân phiếu như vậy, đừng nói bao hết, dù muốn mua khách điếm đó cũng đủ rồi!
…
Đánh xe ngựa ra khỏi Nam Thành môn, dựa theo chỉ dẫn của lão bản khách điếm, quả nhiên không tới một lát, đã nhìn thấy một tòa biệt viện sơn trang.
Lúc này, ngoài cửa sơn trang đã có không ít người qua lại. Mấy người Lưu Quang xuống xe ngựa đi tới, bước lên bậc thang thì thấy người làm giơ tay qua.
Lưu Quang sáng tỏ, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124399/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.