Chương trước
Chương sau
Editor: 9420treng
Nói đến hai chữ ‘đi dạo’, Tiểu Vũ tinh thần phấn chấn, toàn thân hăng hái, nhưng lần đầu Diêm Vương đại nhân luôn luôn lười biếng không thích náo nhiệt, nói muốn đi dạo? Đúng là ngạc nhiên!
Ngạc nhiên đến nỗi mỗ Vũ cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, nhịn thật lâu mới lên tiếng: "Lão đại! Ngươi… Tối qua ngủ có ngon không? Cái này… Không bị kẹp cửa, hay ngủ đến nửa đêm không cẩn thận rơi xuống đất khiến đầu…"
Tiểu Vũ nói khá kín đáo, vẻ mặt của hai mỗ huynh đệ cũng đầy nghiêm túc phụ họa gật đầu. Chỉ có Túc Dạ lắc đầu bật cười, đến khi bị ánh mắt lạnh lùng của mỗ lão đại quét qua thì lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc!
Lưu Quang dừng chân, nhíu mày nhìn Tiểu Vũ, chìa tay gõ cái đầu nhỏ của nàng, bất đắc dĩ nói: "Thật không biết nha đầu nàng cố ý hay vô tâm! Thật sự cho rằng ta ra ngoài đi dạo?"
"Hắc hắc!" Mỗ Vũ ôm đầu nhếch miệng ngây ngô cười nói: "Vậy ta đây đổi cách hỏi. Lão đại muốn xuống tay với người nào đây? Sao có thể biết trên người đối phương có đồ chúng ta cần hay không?"
"… Đồ chúng ta cần?" Tiểu Hắc chớp mắt, tỏ vẻ rất mờ mịt không hiểu!
Mỗ Bạch liếc hắn ta một cái, thở dài nhỏ giọng giải thích: "Lại não tàn đúng không? Chính là thư mời mà lão bản khách điếm vừa nói! Ban ngày lão đại ra ngoài đi dạo, chính là để tìm cái đó!"
"A ~~~" Cuối cùng mỗ Hắc cũng tỉnh ngộ.

Mỗ Vũ Tiểu Miêu nháo thì nháo, nhưng dù sao cũng có thể nói là một nha đầu thông minh, biết Lưu Quang ra ngoài đi dạo thực ra là để tìm thư mời tiến vào sơn trang Nhân Nghĩa, chỉ là… Trên đường người đến người đi, rất nhiều người đeo đao mang kiếm, trên người người nào sẽ có thư mời đây?
Lưu Quang chợt cười thần bí, ngoắc ngoắc tay với nàng, chiêu này bị mỗ nha đầu gọi là thủ đoạn "mỹ nam kế", vì lần nào cũng dùng được, dùng trăm lần đều linh!
Vậy nên, Tiểu Vũ ngoan ngoãn đi lên trước, chỉ thấy Lưu Quang đến gần bên tai nàng, chậm rãi nói: "Lén nói cho nàng biết! Lão đại ta… Có thiên nhãn thông!"
"… Gì?" Mỗ Vũ sững sờ, hiển nhiên có chút khó hiểu.
Lưu Quang nhướn lông mày, giải thích tiếp: "Chính là chỉ cần nhìn người khác một cái, cũng biết trên người hắn ta có thư mời hay không!"
"…" Nghe vậy, Tiểu Vũ hơi nhăn mi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ không tin: "Thật hay giả? Ngay cả thư mời là cái dạng gì ngươi cũng không biết, lại có thể tìm được?"
Lưu Quang cười nhạt: “Sao? Không tin?"
Tiểu Vũ cẩn thận liếc mắt đánh giá Lưu Quang từ trên xuống dưới, vẫn lắc đầu nói: "Không tin!"
"…"
Lưu Quang hơi thất vọng nhếch miệng, búng tay cái, chỉ về phía nam tử vừa đi qua ở ven đường, nhỏ giọng nói với Tiểu Vũ: "Trên người hắn ta có! Nếu không tin, nàng có thể đến đó hỏi một chút!"
Mỗ Vũ khẽ cắn môi: “Hỏi thì hỏi, ai sợ ai!"
Nói xong, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực phóng khoảng đi về phía nam tử kia, cất bước ngăn trước người hắn ta, hắng giọng một cái mở miệng nói: "Ách, xin chào vị huynh đài này!"
Tuổi tác của đối phương không lớn, thấy Tiểu Vũ chặn đường, chẳng những không so đo, ngược lại dừng bước, có chút lễ phép nói: "Vị cô nương này muốn làm gì?"
"Ách… Không có gì, chính là, chính là… Vậy…"
Mỗ Vũ ô ô a a không biết nên nói thế nào, đều do nàng đi tới quá nhanh, còn chưa nhớ kỹ lời thoại!
Nam nhân thấy dáng vẻ khổ sở của Tiểu Vũ, cũng không sốt ruột, mỉm cười nói: "Cô nương đừng vội, từ từ nói! Có phải… gặp chuyện khó khan gì, cần tại hạ giúp giải quyết?"
"Đúng!" Ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, Tiểu Vũ lập tức mở miệng nói: "Thật không dám giấu diếm, lần đầu ta tới thành Vô Song, trùng hợp nghe nói nơi này muốn tổ chức đại hội võ lâm gì đó! Hồi nhỏ ta đã thích náo nhiệt nên muốn đi xem một chút, nhưng sau lại nghe nói muốn vào còn cần phải có thư mời gì đó… Ta thấy ngươi mang theo bội kiếm, nên muốn tới hỏi ngươi một chút, chuyện này… Thư mời này là cái gì?"
Vẻ mặt Tiểu Vũ rất ngốc, dáng vẻ ngây thơ thuần lương, hiển nhiên là một nha đầu thuần khiết lần đầu trải qua trần thế! Nhìn khiến nam tử kia sinh ra chút lòng thương tiếc, nhìn khiến Lưu Quang và Túc Dạ đầu đầy vạch đen, nhìn khiến hai mỗ huynh đệ lập tức choáng váng.
"A! Thì ra là chuyện này! Ừm… Thật ra thì thư mời này nói trắng ra chính là bái thiếp nhập môn, không có thư mời thì không vào được sơn trang Nhân Nghĩa."
Nói xong, nam nhân lấy bái thiếp từ trong ngực ra, đưa đến trước mắt Tiểu Vũ: “Nhìn xem! Đây chính là thư mời!"
Mỗ Vũ nhìn chằm chằm bái thiếp ngây người, thầm than trong lòng: ***! Đúng là lão đại đoán đúng rồi? Nam tử này có thư mời!
Cách đó không xa, Lưu Quang cẩn thận nhìn chằm chằm thư mời, khóe miệng vẽ ra môt chút mỉm cười không rõ.
Rất nhanh, nam tử lập tức cất thư mời, mỉm cười nói với Tiểu Vũ: "Thật ra đại hội võ lâm cũng không có gì náo nhiệt để nhìn, chuyện mới lạ trên đời có rất nhiều, cô nương nên tới nơi khác mở rộng tầm mắt. Chuyện đánh đánh giết giết trên giang hồ, cô nương gia vẫn không nên tham dự cho thỏa đáng."
Dứt lời, nam tử chắp tay với Tiểu Vũ: “Ta còn có chuyện, cáo từ! Cô nương bảo trọng!"
"…" Tiểu Vũ gật đầu, phất phất tay với hắn ta.

Sau khi nam tử đi xa, lúc này Tiểu Vũ mới trở lại bên cạnh Lưu Quang, nghi ngờ trong mắt tản đi, biến thành vẻ mặt sùng bái.
"Lão đại! Ngươi quá thần kỳ! Nam tử kia thật sự có thư mời!"
Lưu Quang thoáng ngẩng đầu lên: “Tất nhiên! Nhưng cái này cũng chưa tính là thần kỳ, thần kỳ vẫn còn ở phía sau."
"A a?"
Tiểu Vũ tỏ vẻ khó hiểu, nhưng hình như Lưu Quang không muốn giải thích nhiều, chỉ khoát tay nói: "Đi dạo mệt rồi, chúng ta quay về khách điếm nghỉ ngơi đi!"
"…" Mỗ Vũ không nói gì: “Không phải chứ? Chúng ta vừa mới ra ngoài đi dạo! Hơn nữa thư mời làm sao bây giờ?"
Lưu Quang nhún vai: “Ta mệt mỏi, ta muốn về ngủ! Về phần thư mời… Nàng cũng không cần quan tâm!"
"…"
Trong lời nói rõ ràng để lộ bí mật, bình thường Tiểu Vũ lại ghét nhất người ta lại nói một nửa rồi thôi, mắt thấy Lưu Quang mang theo Tiểu Bạch Tiểu Hắc xoay người về, sao nàng còn có ý định tiếp tục đi dạo nữa!
Tức giận đuổi theo, gắt gao giữ chặt ống tay áo Lưu Quang nhất quyết không tha nói: "Lão đại! Cũng không để ngươi lừa dối người như vậy! Nhất định ngươi có chuyện gạt ta đúng không? Mau thành thực khai báo!"
Túc Dạ một mực im lặng cũng hiếu kì nói: "Đúng vậy, Tam ca! Nhìn bộ dạng đã có dự tính trong lòng của huynh, chẳng lẽ… Biết làm sao có thể lấy được thư mời?"
Ngày kia đại hội võ lâm sẽ bắt đầu, chuyện liên quan đến sống chết của Quỷ Tiêu, người làm chủ nhân như hắn không thể không chú ý nhiều hơn! Nói gì cũng phải lấy được thư mời tới sơn trang Nhân Nghĩa xem rõ ngọn ngành!
Lưu Quang thấy dáng vẻ vội vã của Túc Dạ và Tiểu Vũ, không khỏi lắc đầu, đột nhiên mò tay vào trong ngực, cứ như vậy ngay trước mặt hai người bọn họ, rút thư mời từ trong ngực ra.
Màu đỏ! Nhìn rất quen mắt! Quen thuộc đến mức Tiểu Vũ rõ ràng đã nhìn thấy một khắc trước!
"Cái này, cái này…!"
Tiểu Vũ lắp bắp, Túc Dạ cũng kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Tam ca huynh… Sao huynh có…"
Vẻ mặt Lưu Quang bình tĩnh, nhún nhún vai: “Không phải của ta, vừa rồi trộm được!"
"… A?" Túc Dạ và Tiểu Vũ đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi.
"Không phải chứ? Trộm?"
"Ừ, trộm!" Lưu Quang không chút đỏ mặt nào, ngược lại rất thong dong nói: "Chính là vừa mới trộm từ trên người nam tử kia! Về phần trộm thế nào… Ừm… Sợ các ngươi học cái xấu, cũng không nói cho các ngươi biết!"
"…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.