Editor: 9420treng
Lưu Quang tiếp tục hạ độc thủ, lập tức dọa một đám đang giơ kiếm cầm đao xung quanh không dám nhúc nhích, mà người gây chuyện lại như không phát hiện ra, ngoắc ngoắc tay với mọi người, nhướng mày cười nhạt nói: "Tới đây!"
"…"
"Phốc!"
Mọi người không còn gì để nói, Tiểu Vũ hộc máu. Kết quả là, không ai dám đi lên phía trước, nàng lại đi tới.
Chỉ thấy nàng đi tới bên cạnh Lưu Quang, chìa tay vỗ vỗ vai hắn, ý vị sâu xa nói: "Lão đại! Chúng ta đừng dùng mỹ nam kế được không? Ngươi như vậy, bọn họ chưa bị ngươi giết thì ta đã phun máu mũi đi trước!"
Toàn thân Lưu Quang ngẩn ra, chợt quay đầu lại nhìn nàng.
"Nàng vừa gọi ta là gì?"
"Ách…" Tiểu Vũ hơi sửng sốt: “Gọi ngươi là lão đại! Ta vừa tham khảo với Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cách gọi này! Có phải cảm thấy rất thân thiết không? Dễ nghe hơn nhiều so với gia chứ?"
"…"
Lưu Quang lơ đãng liếc mắt nhìn hai mỗ huynh đệ đứng ở cầu thang, thấy bọn họ bịt miệng dùng sức lắc đầu, trong lòng lập tức sáng tỏ, ngược lại khẽ mỉm cười nói: "Nàng thích gọi thế nào thì gọi."
"Hì hì!" Mỗ Vũ nhếch miệng cười: “Vậy sau này sẽ gọi lão đại!"
"Được ~~ theo ý nàng!"
…
Bọn họ ở đây liếc mắt đưa tình, không khí phấn hồng quanh người, nhưng tay ** của người ở trên bàn đã vô cùng khổ sở! Muốn chạy trốn cũng không được, vừa động tay đã đau đến hôn mê.
Tiểu Vũ nhìn gần cũng có chút không nhìn nổi, kéo tay áo Lưu Quang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124396/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.