Dựa theo lời chỉ bảo của người qua đường chỉ, cuối cùng Tiểu Vũ cũng tìm được chỗ của tiểu quan quán. Nàng ngẩng đầu lên nhin biển chữ vàng. . . . . .
Ừ! Không sai! Vân Diêu cư!
Hắc! Ngươi vẫn đừng nói, ý cảnh rất cao! ? Nếu không phải thanh danh ở bên ngoài thì chỉ cần một cái bảng hiệu như vậy ai có thể đoán ra nó là tiểu quan quán (nguyệt: tiểu quan quán là kĩ viện nam, nơi mấy bà thím hoặc cho mấy thánh đoạn tụ ấy đến tìm vui ấy, hí hí *che miệng cười*)? Người không biết chuyện còn tưởng nơi này là nơi để uống trà làm thơ đâu!
Không sai! Không sai! Tiểu Vũ vừa lòng gật đầu, quay đầu nghĩ cùng mỗ người qua đường Giáp nói tiếng cảm ơn, lại phát hiện phía sau trống rỗng. Cách đó không xa mỗ người qua đường chạy nhanh như đang trốn, vừa chạy vừa kêu, "Cứu mạng! Đừng đuổi theo ta!"
Tiểu Vũ đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ rằng đầu người này có phải bị bệnh hay không? Lập tức nhún nhún vai, cất bước đi vàoVân Diêu cư.
. . .
Thanh lâu ở cổ đại..., Tiểu Vũ hình như còn có chút ấn tượng, dù sao xem trên tivi cũng không ít lần. Nhưng tiểu quan quán này nàng không thể nào mà biết được. Cho nên nàng mang theo tâm tình ba phần không yên bảy phân khát khao đi đến gần Vân Diêu cư này thì một vị nữ tử quần áo diêm dúa đi đến, lập tức làm cho nàng kinh ngạc.
"A! Khuôn mặt xa lạ! Cô nương thân giả dạng này, không phải là người trong đế đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124318/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.