Thiếu Kì vừa đưa Nhược Y về phòng thì thấy Nhược Nhan đang ngồi một chỗ bên cạnh là bộ xiêm y màu tím nhạt, ánh mắt đang gắt gao nhìn bộ xiêm y đó. Thiếu Kì thấy vậy bèn hỏi:
"Nương tử à, nàng còn ngồi đó làm gì còn không mau thay y phục"
Nhược Nhan liếc mắt nhìn Thiếu Kì không nói gì
"Hay là nàng muốn ta giúp nàng thay a", Thiếu Kì vừa nói vừa cười tiến đến
"Ta không phải trẻ lên ba, không cần ngươi phiền toái, mau tránh ra". Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thiếu Kì. Hắn đang định trêu chọc nàng vài câu thì có tiếng nói truyền đến rất gấp gáp
"B….á….o vương gia có việc gấp, thỉnh ngài đi theo nô tài"
Thiếu Kì trong lòng thầm tức giận. Chết tiệt đêm động phòng của mình cứ thế mà bị phá hoại, nghĩ rồi liền bước ra ngoài đi theo binh sĩ kia, đi được một đoạn thì thấy gần nửa số quân binh đang ngồi ở một chỗ ánh mắt đờ đẫn, có gọi thế nào họ cũng không nghe, nay thế nào cũng không động đậy
Thiếu Kì bước đến gần chỗ Thiếu Hàn: "hoàng huynh thế này là sao"
Thiếu Hàn không nói chỉ nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng
Nhược Nhan lúc nãy do ăn quá nhiều nên vừa mới đi giải quyết, trên đường trở về thấy tất cả quân lính đều tập trung một chỗ. Nàng thấy làm lạ bèn tiến đến gần
"Có chuyện gì vậy"
"Nương tử sao nàng lại ra đây mau mau trở về a, bên ngoài trời rất lạnh". Vì đây là sa mạc lên sáng thì nóng, còn tối thì lại lạnh thấu xương
Nhược Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-mau-lai-day/86721/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.