Trưa ngày hôm sau, Thiếu Hàn trở về cùng Thiếu Kì. Bởi vì Nhược Y muốn cho mọi người cùng ăn món ăn đặc biệt này nên Nhược Nhan đã ở tam vương phủ từ lúc sáng rồi
Bữa cơm có rất nhiều thức ăn nhưng cũng không thể làm ngon miệng Thiếu Hàn. Thiếu Hàn chán nản buông bát cơm xuống nói
“Nhược Y món ăn đặc biệt kia khi nào mới có đây”
“Khi nào chàng ăn xong là sẽ có nga”
“Ta ăn xong rồi, món đó mà không đặc biệt ta sẽ phạt nàng tội tối hôm qua bỏ lại ta một mình”
Nhược Y đang húp canh thì sặc, quay sang liếc Thiếu Hàn
Thiếu Kì thấy vậy thì nói một câu:
“Tam ca ngôn ngữ nói chuyện của huynh ngày càng mới la nha”
Nhược Y từ bên ngoài trở về trên tay bê khay có đựng bốn bát sứ nhỏ, khói bốc nghi ngút. Thiếu Hàn thấy có khói chàng buồn nhìn đến. Nhưng khi bát sứ đó để trước mặt Thiếu Hàn, hắn lại ngạc nhiên. Thì ra khói đó không phải là nóng, mà là do lạnh quá có hơi bốc lên.
“Đây là cái gì Nhược Y”
“Mọi người ăn đi”
Khi Thiếu Hàn cho vào trong miệng, lại thấy vừa chua vừa ngọt, lại lành lạnh, tan nhanh trong miệng. Nuốt vào thì thấy mát trong bụng.
“Hảo ngon a, Nhược Y”
“Tam Tẩu đây là thứ gì rất hợp với thời tiết này nha”
Còn Nhược Nhan vì đã được ăn qua thứ này ở hiện đại rất nhiều lần nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên
Nhược Y thấy được khen liền mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-mau-lai-day/2056675/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.