Mùa hè nóng nưc, ói bức đến bức người. Thiếu Hàn là một người lạnh lùng, nhưng chỉ có một điều không chịu được chính là nắng nóng. Nhược Y mỗi lần thấy Thiếu Hàn từ trong cung trở về, mồ hôi chảy như tắm, thì cảm thấy rất thương Thiếu Hàn. Trước đây mỗi lần Thiếu Hàn trở về việc đầu tiên hắn làm là ôm Nhược Y, nhưng giờ đây mỗi lần trở về hắn chỉ cười cười, rồi đi thẳng vào
Vì nóng bức lên, Thiếu Hàn ăn cái gì cũng không ngon miệng. Trước đây mỗi bữa đều là ăn năm bát cơm, bây giờ đến hai bát còn chẳng nổi.
Buối tối thời tiết có phần dịu đi, cơn gió nhẹ từ trong đình thổi vào. Thiếu Hàn đang ngồi trên một cái ghế dài, còn Nhược Y đang tựa đầu vào vai hắn. Thủ thỉ nói chuyện
“Thiếu Hàn ta phát hiện chàng sợ nhất là nóng nha”
“Sai rồi”
“Còn không phải”
“Ta sợ nhất là mất nàng”
“Chỉ được cái dẻo miệng” Nhược Y huých tay Thiếu Hàn
“Ngày mai ta sẽ làm cho chàng một món ăn đặc biệt a”
“Món ăn đặc biệt” Thiếu Hàn nghi hoặc nhìn Nhược Y
“Đúng vậy a, nhưng ta phải mượn động băng của chàng”
“Không thể được, động băng đó rất nguy hiểm nàng không thể vào”
“Ta không vào chàng cứ yên tâm. Ta chỉ đứng ngoài thôi”
Động băng là nơi Thiếu Hàn luyện công. Nhưng việc luyện công này phải ba năm mới có thể luyện một lần. Người thường chỉ cần ở trong đó khoảng nửa canh giờ là không thể chịu được. Nếu luyện công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-mau-lai-day/2056674/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.