1 hồi lưu luyến phong nguyệt bị đạo hồn hậu hữu lực này, mang theo tiếngrống giận dữ cứng rắn xuyên thấu lực quyển tán, bị gió đêm đảo loạn, mềm rủ xuống, bay về phía tinh không mờ ảo.
Lệ quang của kiếm xẹt qua dưới ánh trăng, cuồn cuộn nổi lên 1 trận gió mạnh, xông thẳng Hồ Thanh Ca mà đến.
Hồ Thanh Ca quay người bay vọt lên, nhẹ nhàng đáp xuống, tay ôm lấy Tô Tần lại thêm mấy phần lực đạo.
_ Buông nàng ra! - Tư Mã Hằng tay cầm Phi Vân kiếm, 2 mắt phụt ra phongduệ quang mang, dưới ánh trăng, mang theo lợi hại lành lạnh, thẳng tắpnhìn hắn.
Hồ Thanh Ca ngẩng đầu, thoáng quét qua nam tử trước mắt, sâu trong 2 tròng mắt tuyệt đại phong hoa, hơi hiện lên 1 tia tinh nhuệ, nhanh như saobăng xẹt qua, khêu gợi miệng câu dẫn ra 1 cổ mị độ cung, lãnh ngữ nói-Tư Mã Hằng ngươi có phần quản quá nhiều chuyện đi! Đây vốn là chuyệnriêng của ta cùng nương tử của mình, ta thấy người nên buông tay chínhlà ngươi!
Tư Mã Hằng tinh mục bỗng nhiên chợt tắt, sâu trong mắt lưu chuyển vẻ lolắng, hung hăng trừng liếc mắt 1 cái Tô Tần còn đang ngủ say trong lòngHồ Thanh Ca.
Nha đầu chết tiệt kia! Bị người ta khinh bạc, lại còn có thể ngủ ngon như vậy!
Đột nhiên, Tô Tần trong mộng đột nhiên cảm thấy 1 trận gió lạnh kéo tới,không khỏi đánh cái rùng mình, thân thể không tự chủ được nhích lại gầnvào trong lòng Hồ Thanh Ca.
Khẽ động tác này của nàng nhạ được Hồ Thanh Ca réo rắt tiếng cười.
_ Ha hả, nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ly-hon-di/1623050/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.