Thời gian tưởng niêm như tìm được lỗ hổng, vừa mở ra liền bùng phát.
Cửa bất ngờ bị mở ra.
Trong phòng Tiếu Tuyết đang trầm tư cùng Tinh nhi đứng một bên đều kinh ngạc.
Liệt Hạo nhìn Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết quay đầu si ngốc nhìn Liệt Hạo.
Thiên địa vạn vật xoay chuyển chỉ còn lại hai người đang si ngốc nhìn nhau.
Qua lúc lâu, Tiếu Tuyết mở miệng "Hạo! Trở về bình an!"
Ba bước liền đến bên cạnh Tiếu Tuyết "Tuyết nhi, bổn vương rất nhớ nàng, rất nhớ… rất nhớ… nhớ đến hô hấp đều khó khăn… nàng có nhớ bổn vương như vậy không?"
Liệt Hạo gắt gao ôm lấy Tiếu Tuyết, siết chặt, đến mức nghe thấy tiếng xương cốt ‘tư…’ một tiếng, giống như là muốn đem Tiếu Tuyết nhập vào người mình, Tiếu Tuyết chịu đựng cơn đau, tâm lại cảm thấy rất ấm áp.
Phút chốc cúi đầu, đôi môi nóng rực bá đạo đặt trên môi Tiếu Tuyết, tuỳ ý mút lấy.
“Ô ô ô… ân…” Tiếu Tuyết kháng cự, ánh mắt Liệt Hạo u ám, chống lại khuôn mặt phiếm hồng của Tiếu Tuyết.
"Tình nhi còn ở đây…" Tiếu Tuyết nhỏ giọng nói.
Lúc này Liệt Hạo mới chú ý tới, Tình nhi hai mắt ngu ngơ, còn có vài cung nữ nơm nớp lo sợ.
"Toàn bộ lui ra, tối nay bất luận kẻ nào cũng không được bước vào Mị cung nửa bước…"
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động,
Căn phòng lớn giờ chỉ còn Tiếu Tuyết cùng Liệt Hạo.
Đôi mắt Liệt Hạo lóe lên ánh lửa.
Tiếu Tuyết nhìn Liệt Hạo lúc này, trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt này giống như là muốn đem nàng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636339/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.