Bên ngoài Cảnh Dương cung, cỗ kiệu hoa lệ, Tình nhi theo bên người hầu hạ, tay vịn kiệu, tần ngần, ngoái nhìn lại Cảnh Dương cung, trong lòng thở dài… Không biết còn có cơ hội tới nơi này không, trực giác, cảm thấy sắp có việc phát sinh, tâm phiền ý loạn, có thể là mình quá mẫn cảm, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ ấy.
Kiệu bị người nâng lên, một đường bằng phẳng, không có xóc nảy, so với lúc tới thật bất đồng, trong lòng có điểm kinh ngạc, có hai đường Cảnh Dương cung? Nghĩ thế liền vén kiệu lên để nhìn, bên cạnh lại có bốn thị vệ mặt lạnh băng, có điểm quái dị, không biết dụng ý Hoàng đế là gì, thánh ý khó dò.
Mơ hồ nghe kiệu ngoài có tiếng động, cố lắng nghe, lại một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng va chạm khi nâng kiệu, từng tiếng từng tiếng đánh vào lòng Tiếu Tuyết, ý sợ hãi càng đậm, trong lòng bế tắc, buồn bực khó nhịn!
"Thỉnh Vương phi xuống kiệu…"
Trong lòng kinh ngạc, cước bộ không tự chủ bước ra khỏi kiệu.
Không thấy bóng dáng của Tình nhi, khẽ lo sợ.
"Tình nhi đâu?"
"Các ngươi đem ta đưa tới nơi này làm gì?" Gắng khắc chế khủng hoảng, thanh âm khinh ngạc hỏi.
"Thỉnh Vương phi tiến vào chờ…" không mang theo biểu tình gì, vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
"Tình nhi cô nương đã đưa về Mị cung, thỉnh Vương phi yên tâm."
Khẽ thở ra…
"Hoàng Thượng không phải đã cho ta quay về Mị cung sao? Các ngươi đây là…"
"Thỉnh Vương phi không cần làm thuộc hạ khó xử, nô tài cũng chỉ là phụng mệnh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636336/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.