Một khúc chấm dứt, trong nội điện có không ít đại thần xì xào bàn tán:
"Nghe nói chưa, lễ mừng thọ lần này, Hạo Vương phi cũng có một vũ khúc hiến tặng Thái Hậu đấy."
"Phải không? Hạo Vương phi không phải là nữ nhi của Lý Tướng quân sao?"
Dù rằng thanh âm không lớn, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tai Lý Kỳ Uy.
"Mị Nhi không phải luôn luôn không thích các yến tiệc thế này? Giờ lại còn muốn khiêu vũ giúp vui?" Không tin nhìn nhi tử phía sau mình.
"Phụ thân đại nhân, phải chăng thế nào, cũng phải chờ nhìn thấy mới biết?"
"Bất quá hôm nay trên điện lại không thấy Mị Nhi!"
"Phụ thân đại nhân, nếu như nhớ Mị Nhi, một hồi yến tiệc chấm dứt để Mị Nhi về thăm nhà vài bữa."
"Ừ… như vậy cũng tốt, Mị Nhi dù sao cũng là nữ nhi của ta, trước lúc xuất giá cũng chưa từng quan tâm qua con bé, bây giờ nghĩ lại, có chút có lỗi với nó!" Lý Kỳ Uy nói xong trên mặt hiện ra chút khổ sở.
Lúc này nhất thời sương khói lượn lờ, tám nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại hướng giữa nội điện tụ lại, một khúc sáo lay động lòng ngài vang lên. Những tay áo dài mềm mại lay động, vô số đóa hoa bay tán loạn giữa không trung, hương hoa đánh úp vào nội tâm khiến lòng người mê say, tám nữ tử giống như nụ hoa hé mở, hướng bốn phía tản ra, giữa Mạn Thiên Hoa Vũ (hoa rơi đầy trời),từng kẻ hở biến mất nhường cho một mỹ nhân xuất hiện, như một con bướm màu tím, như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-lanh-lung-chi-sung-vuong-phi-bi-bo/1636323/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.