Giữa bóng tối dày đặc, Mịch Chi không tìm được lối đi, chỉ có thể đứng một chỗ, sợ hãi nhìn quanh. Loại cảm giác cô độc đến lạnh người này cô đã trải qua trong mơ vô số lần, lần nào cũng giống hệt nhau, chẳng rõ ý nghĩa là gì.
Bỗng nhiên, xung quanh cô phát ra tiếng động, âm thanh tựa hồ như gió, rít nhẹ qua tai.
"Mịch Chi, quay về thôi!"
Cả người Mịch Chi bừng tỉnh, cô bật dậy trên giường, y phục ướt đẫm mồ hôi. Giấc mơ vừa rồi nghĩa là sao, giọng nói kỳ lạ đó bảo cô quay về. Quay về đâu kia chứ?
Mịch Chi không hiểu, nhất thời cảm thấy đầu đau như búa bổ. Chợt, tiếng khóc của Tử Trì làm cô tỉnh táo trở lại, vội vàng bước xuống giường chạy đến ôm lấy thằng bé lên.
"Ngoan! Mẹ đây rồi, mẹ ở đây! Đừng khóc!" Mịch Chi ôm Tử Trì vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, chẳng mấy chốc thằng bé đã nín, mở to mắt ngây thơ nhìn cô.
Mịch Chi cười với thằng bé một cái, Tử Trì cũng liền nhoẻn miệng cười lại với cô. Cái môi nhỏ xíu cong lên, dính chút nước bọt bị thổi thành bong bóng trông đáng yêu cực kì. Kể từ lúc sinh Tử Trì, đến nay đã gần bốn tháng. Dạo này thằng bé rất hóng chuyện, nghe người ta nói gì liền đưa cặp mắt tròn như viên bi nhìn qua, lại còn cười rất nhiều nữa.
Hai mẹ con đang cười đùa rất vui vẻ, đột nhiên Mịch Chi thấy ngực mình đau nhói, tựa hồ thắt lại. Cô ôm Tử Trì, thân người hơi khom xuống, suýt đứng không vững. Nha hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/1664719/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.