Bên trong một cư viện khá to, bảng gỗ sơn phết màu đỏ đề rõ dòng chữ "Lãnh Hoa cung". Hỷ Bình ngồi ở bàn, tay cầm nguệch ngoạc vài dòng trong bài kinh pháp bị Hoàng thượng trách phạt.
Càng nghĩ, càng chép đã bao nhiêu ngày qua mà lòng dạ nàng quận chúa không những không sám hối tội của mình, ngược lại càng đâm ra cay nghiệt hơn, thù hận nhiều hơn.
Ném bỏ cán bút trong tay, hất đổ mọi thứ từ nghiên mực cho đến giấy trắng rơi đổ xuống đất mà tức giận gào lên.
- Không chép, không chép nữa! Ta đã bị giam ở đây gần nửa năm trời rồi. Ta không cam lòng, vì một thiên kim nhà họ Uông mà bổn quận chúa trở thành bị giam lỏng....ta khinh!
Chỉ một vạn lần chép phạt, nếu thành tâm chăm chỉ chép đều đặn, có lẽ đã xong từ rất sớm. Nhung đằng này, Hỷ Bình lại chẳng hề để lòng mình vào đấy, ngày chép ngày lại không chép. Lại thêm những lần nàng lười biếng, nét chữ nguệch đại cho xong. Bị Hoàng thượng khiển trách xé bỏ không biết bao nhiêu bản.
Vốn được nuông chiều từ nhỏ, bản tánh nàng quận chúa này đã vô cùng ngang ngược. Thị phi đúng sai nàng hoàn toàn chẳng phân định rạch ròi, chỉ cần nàng muốn nàng phải quyết thực hiện cho bàng được.
Nhìn ra khung cửa sổ, bóng trăng khuyết đêm nay treo lơ lửng giữa màn trời đầy sao. Hỷ Bình đi đến tì người lên cạnh cửa, đưa nhãn ngọc cặn kẽ ngắm nhìn. Tâm can lại bất giác nhớ đến Tử Lạc.
Đối với nàng, thật sự nam nhân ấy lúc nào nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/1664714/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.