"Hà cớ gì phải cố chấp đến vậy?"
Thanh âm vang vọng lanh lãnh như phát ra từ u cốc cất lên, Mịch Chi vẫn là bị phủ vây bởi một màu tối đen như mực. Cô bây giờ, chẳng lo sợ chẳng hốt hoảng. Cô điềm đạm đứng đó, cao giọng chất vấn.
"Vậy cớ gì ta phải đi?..... Trả lời đi?"
"Ta đã nói có người đang đợi cô, nếu cô không về, thì mới đúng là hối hận oán tiếc vạn kiếp cũng chẳng nguôi."
"Là ai? Nếu ta thấy người đó quan trọng hơn Tử Lạc và Tử Trì, ta sẽ theo ngươi trở về."
Mịch Chi đưa mắt nhìn quanh, trong giọng nói ẩn đầy sự kiên định đến cùng.
"Thiên cơ bất khả lộ! Chỉ cần nghe ta, buông bỏ chấp niệm quay về là thành toàn cả đôi đường."
Mịch Chi phá lên cười càn rỡ: "Hoang đường! Lộ trình của ta ở cái nơi này đã mịt mù cả rồi, bây giờ ngươi lại nói ta quay về sẽ vẹn cả đôi đường ư?"
"Không sai!"
"Ta khinh! Cái số kiếp chết tiệt nhà ngươi đến khi nào mới chịu buông tha cho ta đây? Tử Lạc...chàng đã nói ta phải đợi. Chàng chắc chắn vẫn chưa chết. Nếu ta đi rồi, một ngày nào đó chàng quay về, chàng sẽ oán trách ta đến tâm can rã rời mất." Mịch Chi căm phẫn gào lên, hốc mắt cũng ngấn nước dần.
Nơi cõi lòng cô mặc nhiên dâng lên một nỗi đau vô định, đau đến nổi, dẫu là đang trong cơn mộng mị, vậy mà vẫn thấy tâm này, tim này như sắp vụn vỡ.
"Một lần cuối cùng, cô vẫn cố chấp không chịu trở về?"
"Không, vạn lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-tha-cho-ta/1664713/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.