“. . .Hả? Hạ Thiênhiển nhiên không ngờ rằng Ân Tịch Ly sẽ nói như vậy, đầu tiên nàng cóchút sững sờ, sau đó lại có chút lúng túng xấu hổ, thật là kỳ lạ, sao cứ như toàn bộ thế giới này đều biết Ân Dã Thần thích nàng vậy? Tại saođến bây giờ nàng mới biết? Chẳng lẽ thật sự là do nàng quá chậm hiểu rồi sao?
“Việc này . . . . Hắn thích ta thì cũng cần ta phải thíchhắn mới được, nhưng ta lại không thích hắn . . .” Hạ Thiên mất tự nhiênnói thầm một câu.
Đột nhiên nàng lại nghĩ tới điều gì, nghiêngđầu nhìn Ân Tịch Ly từ trên xuống dưới như đang dò xét: “Này, đại thúc,không phải là ngươi . . . đang ghen đó chứ?”
Toàn thân Ân Tịch Ly cứng đờ, trường bào chợt vung lên, hắn xoay người, lạnh lùng nói:“Ghen? Bổn vương mà ghen sao? Đùa vui thật, mắc gì bổn vương phảighen?!”
“Thật sao? Thật là không có à?” Hạ Thiên nhìn cách hắnnói không được tự nhiên, trong lòng cảm thấy thật hoài nghi: “Nếu khôngghen, tại sao lại không dám nhìn ta? Ơ, đại thúc, sao tai ngươi lại đỏlên như vậy?”
“Chết tiệt! Im miệng! Không được gọi ta là đạithúc!” Ân Tịch Ly nổi cáu, dùng giọng điệu hung ác để che giấu sự bốirối khi bị người khác phát hiện, đây chính là dáng vẻ ‘giấu đầu lòiđuôi’.
“Không gọi ngươi là đại thúc, vậy chứ gọi là gì?” Hạ Thiên nghi ngờ hỏi, gọi đại thúc thật dễ nghe nha, huống hồ nàng đã gọi quenrồi, đại thúc này cũng thật kỳ lạ, trước giờ chẳng phải nàng vẫn luôngọi hắn như vậy sao? Chả hiểu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624133/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.