Ân Dã Thần vừa trở vềphủ, hạ nhân lại báo cho hắn biết là Hướng Linh Lung đã ra ngoài rồi.Nỗi bất an trong lòng lại càng trở nên lớn hơn, trực giác mách bảo hắnrằng, chuyện mất tích của Hạ Thiên là có liên quan tới Linh Lung.
Nhưng trước khi có bằng chứng thì hắn không thể nói năng xằng bậy được, thựcra cho dù tâm lý có chút không tin, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ LinhLung luôn luôn thiện lương như vậy, sẽ không làm ra mấy cái loại chuyệnđó đâu.
Lúc chạng vạng tối, Hướng Linh Lung trở về phủ, vừa trởvề đã nhìn thấy Ân Dã Thần đang ở đại sảnh chờ mình, ánh mắt của ả chợtlóe lên, trong lòng lại có chút hoảng loạn, chẳng lẽ hắn đã biết cái gìrồi sao?
Hướng Linh Lung nở một nụ cười dịu dàng pha lẫn một chút ngây thơ, thân thiết chào hỏi: “Thần, sao hôm nay chàng lại về sớm vậy? Chàng không đi tìm nàng ta sao? Chẳng lẽ đã tìm được rồi à?”
Ân Dã Thần im lặng nhìn ả một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Vẫn chưa tìm thấy!”
“A!” Hướng Linh Lung kinh ngạc che miệng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thần,ta thật sự không muốn gả sang Hoằng Việt quốc, chàng mau giúp người tanghĩ cách được không? Chàng nhất định phải tìm được nàng ta nha.”
“Nàng thật sự muốn để cho Hạ Thiên thay nàng gả đi sao?” Ân Dã Thần nói: “Nếu để cho phụ hoàng biết được thì sẽ phạm tội khi quân đấy!”
Ánhmắt của Hướng Linh Lung chợt lóe lên một cái, lại vô cùng tự nhiên cườirộ lên: “Thần, chuyện này, chỉ cần chàng không nói, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624088/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.