Trường kiếm vừa nânglên, Thiểm Quang kiếm lóe sáng, trong nháy mắt không thể nào hô hấp, hai người đã giao đấu được hơn mười chiêu.
Một tia sáng ẩn giấu bêntrong chợt lóe lên, Ân Dã Thần vội vã lui về phía sau, bóng đen như mộtcon rồng hung hãn xoay người bật dậy, khiến cho hắn ngã ngửa, phải luira ngoài vài thước.
Cho dù như vậy, hắn vẫn chậm hơn một bước,sau một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe ‘vụt’ một tiếng nhỏ, kiếm của Ân DãThần đã rớt xuống, rơi ở trên sàn.
Ân Dã Thần sửng sốt hồi lâu,một chiêu, hắn thua hoàng thúc chỉ bằng một chiêu! Nếu một chiêu này hắn cẩn thận hơn một chút, dùng lực lớn hơn một chút, có lẽ kiếm đã khôngrơi xuống rồi.
Nhưng, thua vẫn là thua, hắn khẽ thở dài mộttiếng, nhặt kiếm lên cầm lại trong tay, mở miệng nói: “Kiếm pháp củahoàng thúc tinh thông, nội lực thâm hậu, Dã Thần vẫn như cũ, không cócách nào thắng được.”
Trong mắt của Ân Tịch Ly đã có một loạithần thái khác biệt, giống như tán thưởng, lại giống như vui mừng:“Không tệ, mấy năm qua chưa từng tỷ thí, quả thực là ngươi đã tiến bộhơn nhiều, chỉ bằng một chiêu, hoàng thúc sẽ không phải là đối thủ củangươi rồi.”
“Nhưng cuối cùng vẫn thua.” Ân Dã Thần hờ hững nói,không có dáng vẻ của người thua cuộc, cũng không vì được khen ngợi màvui sướng.
Ân Tịch Ly cười cười: “Ngươi đã rất có tiến bộ rồi!”
Dứt lời, hắn thu kiếm lại, sau đó cứ như vậy mà ngồi bệt xuống đất, rồi lại nằm ngửa ra.
Ân Dã Thần thấy hắn như vậy, hai hàng lông mày khẽ co giật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624087/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.