Giọng nói của nàng rất nhẹ, theo cơn gió khẽ tan biến vào không trung.
Ra khỏi rừng trúc, bước chân của Ân Dã Thần cũng hơi ngừng lại, hắn hoangmang ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm: “Là do nàng ấy nghĩ nhiều sao?”
Không, là do bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi, hắn nhấc chân, tiếp tục rời đi.
Trong đêm đen, những khóm trúc trở nên mơ hồ bất định, Hướng Linh Lung vẫn lặng lẽ ngồi yên trong đình, trầm mặc.
Thật lâu sau đó, nàng mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, khẽ gọi: “Mị!”
Trong không khí chợt lóe lên một cái, làm chấn động đến bầu không gian yêntĩnh này, một tên áo đen thình lình xuất hiện: “Tiểu thư!”
“Đã điều tra được thân phận của nữ nhân này chưa?”
Mị cúi đầu: “Thuộc hạ hổ thẹn, vẫn không có tin tức gì, thuộc hạ chỉ trađược quan hệ giữa người này và Ly vương gia không phải là đơn giản.”
“Ly vương gia?” Mi tâm nhíu lại, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Không được,nếu để cho hắn biết Hạ Thiên là thế thân, chắc chắn sẽ tra ra được nơi ở này của ta, nhất định không được để cho nàng ta có người hậu thuẫn,phải khiến cho nàng ta đi hòa thân!”
“Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay!”
*
Phía sau Lê viện có một khu rừng, khu rừng này không lớn, lại ít người biếtđến, cây rừng ở đây cực kỳ tốt, ngày thường thoạt nhìn có vẻ hơi hỗnđộn, đông một cây, tây một cây, không có bố cục, cũng không biết tạisao, lại cao một cách kỳ lạ, xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng khó coi, giốngnhư đang giương nanh múa vuốt hướng lên trời, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624073/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.