Nhắc tới chuyện này,nụ cười của Ân Dã Thần vốn đã lạnh nhạt lại càng không hề có chút daođộng, không để lộ ra một chút cử chỉ nào: “Hình như nàng ta đã bắt đầuhoài nghi rồi!”
Nữ tử áo lụa toàn thân run lên, giống như tiết lộ lòng nàng đang vô cùng khẩn trương, vội vàng hỏi: “Nàng ta có biếtkhông? Bọn họ có biết không?”
Ân Dã Thần lắc đầu: “Không rõ lắm,hẳn là mọi chuyện vẫn ổn, nhưng ta vẫn không yên tâm, ngày hòa thân đãgần ngay trước mắt rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.”
Nàng lập tức gắt gao túm lấy tay Ân Dã Thần, gần như hoảng loạn nói: “Thần, nhất định không được để cho nàng ta biết! Nhất định không được để cho nàngta biết! Nếu nàng ta không đi, ta phải làm sao bây giờ? Ta chỉ muốn ởbên cạnh chàng, ta không muốn sang Hoằng Việt quốc!”
“Ta biết!”Ân Dã Thần trấn an cảm xúc bỗng nhiên bùng phát của nàng, thản nhiênnói: “Linh Lung, nàng yên tâm, ta cũng không hy vọng nàng rời xa ta, chỉ là làm như vậy, hình như đối với nàng ấy có chút bất công. . . .”
Giọng nói đột nhiên ngừng lại một chút, hắn có phần hoảng hốt khi nghĩ tớibóng dáng ở Lê viện kia, nhớ tới nụ hôn làm cho lòng hắn rung động, theo bản năng sờ sờ khóe môi, nơi đó, dường như vẫn còn có thể cảm giác được sự ngọt ngào ấm áp của nàng.
Hắn bỗng nhiên do dự đứng lên, mình. . . .thật sự phải làm như vậy sao?
Nữ tử che mặt kinh ngạc nhìn nam nhân mình yêu thương đang đứng trước mặt, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624072/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.