Trong lòng đột nhiênlóe lên linh tính, Hạ Thiên dường như đang nghĩ tới điều gì, lại tựa hồkhông có cách nào nắm bắt, càng nghĩ càng đau đầu, lại nhìn đến đống chữ được viết bằng bút lông trước mắt, đầu lại càng đau thêm.
Quên đi, không nghĩ tới nữa, đến lúc đó trực tiếp hỏi Ân Dã Thần có phải nhanh hơn không, làm gì phải phiền phức như vậy?
Một lát sau, Ân Dã Thần đến Lê viện, cũng không thấy nhắc về chuyện chiếcvòng tay này, Hạ Thiên muốn hỏi, lại cảm thấy làm như vậy e có chút mạomuội, can dự vào chuyện riêng tư của người khác, thật là không có đạolý, vì thế đành phải nhịn xuống.
Ân Dã Thần thấy nàng dường như muốn nói lại thôi, hắn ân cần hỏi: “Sao vậy? Có phải là có chuyện gì muốn nói với ta phải không?”
“Ách. . . . .không có, ta đang suy nghĩ, vì sao ngươi lại muốn ta luyện chữ,muốn ta học thêu thùa may vá, muốn ta học làm thơ. . . .” Hạ Thiên lelưỡi, đôi mắt to tròn chớp chớp trả lời.
Ánh mắt của Ân Dã Thần bất chợt lóe lên, chăm chú nhìn nàng: “Nàng thật sự muốn biết sao?”
“Đương nhiên là muốn rồi.” Hạ Thiên thở dài thườn thượt: “Aizz, ngươi khôngbiết, cây bút lông này chính là kẻ thù của ta, cầm trong tay so với cầmđao chém người còn khó chịu hơn, ta tự hỏi bản thân mình có phải làkhông có đầu óc hay không, thế mà lại phải luyện chữ bằng bút lông. . . . . .”
“Linh Lung!” Ân Dã Thần túm lấy hai bả vai nhỏ gầy củanàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624070/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.