Hạ Thiên rơi lệ, nàngkhông phải là không muốn viết chữ, càng không phải là không biết viếtchữ, nhưng Ân Dã Thần nhất định bắt nàng phải luyện chữ, còn bắt nàngphải ngâm thơ, học thêu hoa.
Những thứ mà con gái cổ đại phảibiết, hắn đều bắt nàng học, nàng cũng không hiểu, sao cứ có cảm giác hắn muốn đào tạo mình trở thành một tiểu thư đài gia khuê các vậy?
Đương nhiên, nàng cũng không nói cho hắn biết, thật ra thì nàng thuộc rấtnhiều thơ, Ân Dã Thần lại gián tiếp cho rằng, nàng chỉ là một cô nươngbình thường, không biết chữ.
Nhưng mà, đối với một người có thóiquen dùng bút bi đã mười tám năm mà nói, bắt nàng phải viết chữ bằng bút lông? Cái này quả thực so với giết nàng còn khổ sở hơn.
Nàngnặng nề ném cây bút lông xuống, không nỡ nhìn những chữ to tướng đượcmình viết một cách vô cùng thê thảm, tiện tay xé bỏ: “Không viết nữa,bản cô nương muốn làm dược liệu!”
“Ai da, không được đâu tiểuthư!” Tiểu Thanh một ngụm nuốt trọn miếng bánh ngọt, vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Tam hoàng tử đã ra lệnh, hôm nay người nhất định phải viếthai trăm chữ, nếu không, ngày mai là Trung Thu, cũng không mang tiểu thư ra khỏi cửa đâu.”
Mẹ nó, uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Hạ Thiêntrừng mắt, ánh mắt như muốn ăn thịt người, ‘bộp’ một cái, ngồi trở lại,cầm lên cây bút lông như có thâm cừu đại hận với mình, nói: “Được, taviết, ta viết, được chưa?”
Bất đắc dĩ cộng thêm vô lực cầm lấycây bút lông, nàng tiếp tục cần cù chăm chỉ luyện chữ, một bên vừaluyện, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624069/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.