“À, râu sao?” Ân Tịch Ly vẫn theo thói quen xoa xoa cằm, không thèm để ý nói: “Thần đệ đã cạo rồi!”
Chưa nói vì sao mà cạo, không có lý do, cũng không có nguyên nhân, cạo chính là cạo thôi!
Từ sau khi rời khỏi thư phòng, mỗi một người hắn gặp, từ lão quản gia nhỏbé, cho tới gia đinh nha hoàn, không một ai là không trợn tròn mắt nhìnhắn.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể mang theo chiếc nón rộngvành để che khuất khuôn mặt, sau khi tiến cung mới tránh được một chútphiền phức, nhưng đội nón rộng vành vào gặp hoàng thượng là vô cùng bấtkính, vậy nên, khi đi đến cổng Thiên Thánh điện, hắn đành phải tháoxuống.
Cạo rồi sao? Ân Tịch Ly không chút để ý đến lời nói củamình, lại khiến cho hoàng thượng và lục bộ thượng thư giật mình ngay tại chỗ, bắt đầu từ sáu năm trước, hắn đã vô cùng coi trọng chòm râu bảobối, xem chúng như tính mạng của mình, thế mà bây giờ lại cạo rồi, hơnnữa nhìn vẻ mặt của hắn, giống như là hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
“Khụ khụ.” Thiên Thịnh Đế thanh thanh yết hầu, có chút lo lắng nhìn hắn:“Tịch Ly, gần đây ngươi không có chuyện gì chứ? Ngươi yên tâm, thái ytrong cung, y thuật cao minh, nhất định sẽ. . . . .”
Khóe miệngcủa Ân Tịch Ly khẽ giương lên, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng, thần đệkhông bị bệnh, trước tiên nên nói chính sự vẫn là quan trọng nhất!”
Thiên Thịnh Đế mất tự nhiên nói: “Khụ, đúng, nói chính sự, Tịch Ly, nghe nóingươi đã tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624067/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.