Trong lòng bắt đầuhoảng loạn, cũng có chút sợ hãi, tuy rằng không thể không thừa nhận,nàng không hề chán ghét nụ hôn này, thậm chí còn hơi thích thích, nhưngnàng cũng không phải là người dễ dàng cởi mở, cứ như vậy mà cùng với một tên nam nhân làm cái chuyện kia thì . . . . . .
Cũng may, ngườikia hình như lại có chút do dự, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng buông HạThiên ra, bàn tay to dày ấm áp vẫn luôn che khuất ánh mắt nàng, tronglòng bàn tay, hai hàng mi của nàng bất an chớp chớp, khiến trong lònghắn lại lăn tăn gợn sóng.
Đột nhiên, ngay khi Hạ Thiên tưởng rằng hắn chuẩn bị thả nàng ra, cổ của nàng bỗng nhiên tê rần, toàn thân lậptức không thể cử động, nàng, bị điểm huyệt rồi!
Phía sau có gì đó chợt lóe lên, nàng cảm giác được một mảnh lụa mềm mại xẹt qua mu bàn tay.
Hạ Thiên theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, ơ, không đúng, không phải lànàng đang bị điểm huyệt sao? Vừa rồi toàn thân còn không thể cử động,sao chỉ mới chớp mắt lại cử động được rồi?
Cảm thấy khác thường,Hạ Thiên bỗng mở mắt, thấy mình vẫn đứng ở thư phòng, vị trí trước mắtvẫn như cũ, chỉ là đã không còn thấy bóng dáng của người kia.
“Đại. . . .” Hạ Thiên theo bản năng mà kêu lên, lại rơi vào một lồng ngực ấm áp từ phía sau, đem nàng nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, trên đỉnh đầu,truyền đến một giọng nói lạnh lùng pha lẫn dịu dàng: “Linh Lung, phải về nhà rồi!”
Hạ Thiên đột nhiên quay đầu lại, sững sờ nhìn hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624066/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.