Hạ Thiên bị đánh đếnmức choáng váng, ánh mắt lại gắt gao trừng lên nhìn thẳng vào Liên Tĩnh, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ là Liên Tĩnh đã sớm hồn phiphách tán rồi!
Được, được lắm, dám đánh nàng như vậy! Nàng – HạThiên, sẽ nhớ kỹ nàng ta! Nữ tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng khôngtin một người đến từ hiện đại như mình lại đấu không lại nữ nhân lạc hậu mấy ngàn năm văn hóa này.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hạ Thiên khôngbiết mình đã bị đánh bao nhiêu cái bạt tai, chỉ nhớ mình bị đánh sắpngất xỉu, Liên Tĩnh mới chịu buông tha cho nàng, mang theo nha hoàn vàhạ nhân rời đi.
Nàng ngồi sụp xuống đất, cố nén cảm giác hoa mắt, sau đó từ từ đứng dậy.
Nàng không thể ngất xỉu, không thể để cho nữ nhân này đạt được mục đích!
Không phải chỉ là mấy chục cái bạt tai thôi sao? Lúc còn ở hiện đại, NgônHoan bị một đám hơn mười tên thiếu niên vây đánh, khi ấy trên ngườikhông có chỗ nào là không bị thương, nhưng cũng không ngất đi, nàng saocó thể kém hơn so với Ngôn Hoan được?
Ngôn Hoan, cậu nhất địnhcũng hy vọng tớ phấn chấn tinh thần, đợi đến khi tĩnh dưỡng xong sẽ tìmnữ nhân kia khi dễ trở lại đúng không?
Nàng ngước mắt nhìn lênbầu trời, miệng mỉm cười, giữa lúc ngẩn ngơ, khuôn mặt tươi cười xinhđẹp của Ngôn Hoan hiện ra trên không trung, nhìn nàng không hề chớp mắt, Hạ Thiên nhất thời cảm thấy lòng mình thanh tĩnh lại không ít, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, lê đôi chân nặng nề, từng bước từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624024/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.