Hung hăng ở trong lòng tự khinh bỉ bản thân, lúc này Hạ Thiên mới điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình cho thật tốt.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn túm được cánh tay của nàng, một giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến: “Lén la lén lút, ngươi định làm gì?”
Hạ Thiên sửng sốt, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy Ân Tịch Ly khoác một chiếc áo choàng, dáng vẻ nhàn rỗi đang đứng ở phía sau lưng mình.
HạThiên hoảng sợ, vội vàng đem con rắn giấu ra phía sau: “Không, không cógì.” Nàng cười gượng: “Haha, đại thúc, ngươi tắm xong rồi sao? Người tađang chuẩn bị tới kỳ lưng cho ngươi nha, dĩ nhiên, ngươi muốn kỳ cọ ởphía trước cũng được. . . . “
Nàng cười haha, một bàn tay cầm con rắn, cố gắng giữ chặt ở phía sau mình. Con rắn này vô cùng dũng mãnh,thân thể lại trơn trượt, có vài lần Hạ Thiên cũng suýt túm không đượcnó, để cho nó suýt chút nữa thì bò ra ngoài.
Ân Tịch Ly hoài nghi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng: “Thật không? Vậy ngươi đang giấucái gì sau lưng vậy?” Hắn sẽ không tin nha đầu kia lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
“Sau lưng ta? Không có gì đâu!” Hạ Thiên nâng caogiọng: “Ta nào có giấu cái gì, chỉ là. . . . chỉ là tay của ta bị chuộtrút nên không xoay được. . . .”
“Chuột rút à. . . .” Ân Tịch Ly à một tiếng thật dài, rõ ràng là không tin, từng bước một đến bên cạnhnàng: “Cũng may, lúc nhỏ bổn vương cũng đã học qua một chút y thuật, cóthể giúp ngươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624013/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.