Đêm khuya tối đen như mực. Trên con đường gồ ghề vắng vẻ, một con ngựa đen khoẻ khoắn chậm rãi bước đi. Thư Di lười nhác ngậm một cọng cỏ trong miệng, nằm ở trên lưng ngựa, thỉnh thoảng lẳng lặng nhìn vào tấm bản đồ trong tay.
Trên bầu trời của vùng thung lũng Thổ Ly vô cùng hỗn loạn. Màu sắc âm u mờ mịt. Không biết từ lúc nào đã hơi lất phất rơi xuống mưa bụi.
Phía trước không có đường, con ngựa của nàng dậm chân dừng lại.
Nguyên một vùng rộng lớn giống như miếng bánh bị cắt đứt, trước mặt là vực thẳm sâu hun hút cùng vách đá dựng đứng. Nhìn xuống chỉ có một mảng đen mù mịt, không thấy điểm cuối.
Thư Di nhả cọng cỏ ra, một tay giữ nón rơm trên đầu nháy xuống.
Cuồng phong mang theo khí lạnh thổi tới. Tà áo nhạt màu của nữ tử bay trong gió. Nàng dẫm lên đất tiến đến mép vực nhìn xuống.
:"Sao lại không có đường xuống?" Thư Di không hiểu ra sao, một lát sau mới nghĩ ra :"Bản đồ hệ thống cho không sai được. Như vậy..."
Thư Di dứt khoát lưu loát thả người nhảy xuống.
Làm nữ chính, nhảy vực không chết được.
Nữ tử rơi xuống với tốc độ nhanh đến đáng sợ, ống tay áo bay phập phồng.
Chưa được bao lâu, hai bên vách đá nảy sinh dị biến.
Cũng không biết từ đâu hiện ra vô số khối đất cứng rắn. Những khối đất ấy chồng lên nhau giống như tháp từ trên đi xuống. Cứ như vậy mà hóa thành một đạo kim quang quấn quanh người nữ tử, lan xuống tạo thành những bậc thang tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-da-choi-den-man-cap/1136244/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.