Chương trước
Chương sau
"Ma ma ta ở dây"
Tiểu thư của ta, người đi đầu để nôi tỷ tìm người khắp nơi a.” Nghiêm ma ma gặp được tiểu thư nhà mình vui mừng chảy nước mắt, vội vàng kiểm tra xem nàng có bị thương chỗ nào không. “Ma ma, Hoa Hoa chạy mất, ta đi tìm bị lạc đường"
Giọng nói non nớt của tiểu cô nương vang lên,
Nghiêm ma ma nghe vậy vội nói: “Tiểu thư a, Hoa Hoa chạy mất sao người không nói nô tỷ đi tìm lại tự mình chạy đi." “Ta sợ nó chạy đi mất, hu hu hu." Nói rồi Linh Linh lại òa khóc, Nghiêm ma ma lại một phen dỗ dành nàng mới chịu nín.
Hoàng Ngọc Nhi ở một bên nhìn thẩm nghĩ tiểu cô nương này đúng là thích khác, nàng không nhịn được nướng này đúng là thích khác, nàng không nhịn được lên tiếng. “Cai đó, vị ma ma này, ta nghĩ nên đưa tiểu cô nương đi gặp cha nương nàng thì tốt hơn.
Nghiêm ma ma lúc này mới nhìn Hoàng Ngọc Nhi, nghi hoặc hỏi, "Cô nương là..." "Ta thấy tiểu cô nương này khóc trước viện ta hỏi mới biết năng tìm mèo lạc đường nên muốn dẫn nàng tới ma ma đưa đứa nhỏ về giúp ta." Hoàng Ngọc Nhi chỗ cha nương nàng, nếu đã gặp ma ma vậy phiền điểm đạm nói.
Nghiêm ma ma lại nhìn nàng đánh giá một phen, vị có nương ở trong Ngũ vương phủ lại ăn mặc giản di không giống với cung nữ lại càng không giống chủ từ khiến ma ma không đoán ra nàng có thân phận gì nhưng rồi lại nói: “Vậy đa tạ cô nương rồi, cô nương có thể theo lão nôi đến gặp chủ từ không, tiên thể giúp lão nô giải thích một chút."
Hoàng Ngọc Nhi không muốn đến đó nhưng nghe ma ma nói vậy nàng chần chừ một lúc rồi cũng đi theo.
Sành đường vương phủ, Mạc Thanh Hàn nhìn bốn người không mời mà đến nhíu mày hỏi: “Các người đến phủ của bồn vương làm gì?"
Lý Mộng nháy mắt với phu quân mình, Vương Tuấn
Khải khó xử gãi đầu nói: “Bọn ta đến thăm Ngũ vương phiê "Vậy sao, còn các người, lẽ nào cũng đến thăm vương phi." Mạc Thanh Hàn quét mắt nhìn Mạc
Thanh Thanh cùng Mạc Thanh Phong. "Đúng vậy, ngũ ca, lần trước ngũ tẩu ngất xỉu, ta rất lo lắng cho tẩu ấy nhưng hôm nay mới xin được phụ hoàng xuất cung. Mạc Thanh Thanh dõng dạc nói, lời nói vô cùng chân thật. “Còn đệ, phụ hoàng không an tâm về Thanh Thanh nên muốn đệ theo cùng" Mạc Thanh Phong thàn nhiên nói, còn phe phẩy chiếc quạt trong tay. Mạc Thanh Hàn cười lạnh nhìn mấy người này, "Bồn vương lại không biết các người quan tâm đến vương phi đến vậy." Hai nữ nhân ngưỡng ngừng, hai nam nhân thì bắt đắc dĩ, bọn họ vì hai nữ nhân mới đến đây, Lý Mộng đến là muốn thăm dò Hoàng Ngọc Nhi, còn Mạc Thanh
Thanh đến là vì
Đúng lúc này một bóng dáng nho nhỏ chạy đến bên người Lý Mộng òa khóc. “Nương,... "Linh Linh con làm sao vậy." Lý Mộng hoảng hốt hỏi đứa nhỏ. Rồi lại nhìn Nghiêm ma ma hỏi. "Ma ma đã xảy ra chuyện gì?" “Chuyện này, phu nhân... Nghiệm ma ma ấp ủng không biết nói sao Hoàng Ngọc Nhi thấy vậy lên tiếng: "Đứa nhà đuổi theo con mèo chạy lạc đến chỗ ta, ta phát hiện nên dẫn đứa bé đến đây.
Mọi người ai cũng kinh ngạc nhìn Hoàng Ngọc Nhi, "Ngũ tẩu." Mạc Thanh Thanh lên tiếng gọi.
Lý Mộng bừng tỉnh cũng tiến lên nói: "Đa tạ Ngũ vương phi giúp đỡ “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, lần sau chú ý trông chừng đứa nhỏ, lần này lạc ở vương phủ không sao, nhưng nếu lạc ở bên ngoài thì cũng khó nói có xảy ra chuyện gì hay không." Hoàng Ngọc Nhi nghiêm túc nhìn Lý Mộng nói, ở hiện đại hay xảy ra vấn nạn bắt cóc trẻ em đi bán, nàng không biết ở đây thế nào nhưng an ninh hẳn sẽ kém hơn hiện đại nên khó mà nói, "Lời nói của vương phi chúng ta sẽ ghi nhớ, hãm này xin đa ta vương phi" Vương Tuấn Khải hành lễ với nàng.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn nam từ trước mặt rồi lại nhìn sang Lý Mộng, mới chợt nhận ra, hai người này là phu thể, trông mặt có vẻ quen, nàng không nhớ rõ. “Không cần khách sáo, các người về sau chú ý là được rồi." Hoàng Ngọc Nhi nhẹ nhàng nói.
Bên kia Lý Mộng dỗ đứa bé ngừng khóc xong mới đưa mắt nhìn Hoàng Ngọc Nhi đánh giá, Lý mộng sở đĩ qua đây một phần là tò mò một phần là vì sự nhờ cây của tỷ muội tốt Vương Thiên Tuyết. Nàng ấy muốn biết Hoàng Ngọc Nhi có thật sự thay đổi hay không, mà Lý Mộng đi một mình không tiện mới lôi kéo phu quân mình theo.
Nhìn nữ từ trước mặt ăn mặc một thân quần áo giản di tóc chỉ cài một cây trâm Lý Mộng nghi hoặc, đây là Hoàng Ngọc Nhi sao, lúc trước nàng từng gặp qua Hoàng Ngọc Nhi, nàng ta bề ngoài trang điểm rất đậm, quần áo cũng lộng lẫy có khi nào lại ăn mặc giản dị như vậy. Cho nên Lý Mộng ban đầu mới không nhận ra Hoàng Ngọc Nhi. “Ngũ tẩu hôm nay ta đến đây trước là để thăm tẩu sau muốn nhờ tầu chỉ giáo." Mạc Thanh Thanh tiến đến lôi kéo tay Hoàng Ngọc Nhi. Bài hát lần trước ngũ tầu hát nàng còn chưa nhớ hết lời, mà nàng là một người yêu thích âm nhạc, một bài hát có giải điệu tuyệt vời như vậy nâng sao có thể bỏ qua. Cho nên mới đến đây muốn học lời bài hát. "Công chúa quả lời ta có tải cán gì mà chỉ giáo công chúa." Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn Mạc Thanh Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Thanh, không hiểu cô công chúa này muốn nàng chỉ dạy cái gì. “Ngũ tẩu không biết nha đầu Thanh Thanh này luôn thích tìm hiểu về nhạc lý, thọ yến nghe được giai điệu mới lạ của ngũ tầu nên mới đến tìm người." Mạc
Thanh Phong phe phẩy quạt thay muội muội mình nói.
Nghe thể nàng lắc đầu nói: "Ngại ngùng rồi ta cũng không am hiểu gì về nhạc lý, bài hát kia là một bà bà chỉ dạy cho ta thôi."
Mạc Thanh Thanh nghe xong vòi hỏi: “Bà bà ấy là ai, hiện ở đâu tẩu có thể cho ta biết không?" "Xin lỗi công chúa, bà bà chỉ dạy qua ta mấy bài rồi biến mất, sau đó cũng không xuất hiện nữa, nên ta cũng không biết bà ấy là ai, ở đâu
Hoàng Ngọc Nhi nói xong thì mặc niệm trong lòng, xin thượng để tha tôi, con không muốn nói dối a, nhưng tình thế bắt buộc con không thể không nói, tôi lỗi, tội lỗi. “Thật đáng tiếc a, vậy ngũ tẩu có thể sao chép cho ta bài hát kia không?" Mạc Thanh Thanh khuôn mặt buồn rầu, giọng nói đẩy thất vọng. “Được." Hoàng Ngọc Nhi gật đầu, chỉ là sao chép bài hát thôi có gì không được
Nhưng mà Mạc Thanh Thanh lại cảm thấy không đủ, quấn quýt nàng có kẻ, “Ngã tấu, hay tấu cũng dạy ta máy bài bà bà kia chỉ tẩu có được không, lần này khá khăn làm ta mới xuất cung, tẩu thương ta đi mà." “Sao ta lại không biết muội xuất cung lại khó khăn đến thế?" Mạc Thanh Phong lên tiếng khích bác muội muội, mỗi lần nha đầu này ra cung chỉ cần làm nũng với phụ hoàng một chút phụ hoàng liền ấn chuẩn, đâu ra mà khó khăn. "Huynh câm miệng, bớt nói vài lời thì huynh chết à?” Mạc Thanh Thanh tức giận đạp cho Mạc Thanh
Phong một cái.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn cũng không nỡ đành thở dài trong lòng rồi nói: "Không sao, nếu công chúa thích ta có thể dạy người mấy bài, có điều đợi ta tĩnh dưỡng xong mới dạy công chúa được "
Hiện tại Hoàng Ngọc Nhi còn đang dưỡng bệnh, nàng sợ mình không đủ sức dạy. "Thật sao! Tàu nhớ đấy nhé!" Mạc Thanh Thanh ảnh mắt long lanh tràn đầy mong chờ.
Hoàng Ngọc Nhi thấy nàng như vậy rất đáng yêu không nhịn được trêu ghẹo nói. "Là giả đấy!"
Lý Mộng không nghĩ Hoàng Ngọc Nhi lại biết cách trêu ghẹo người, nghiền ngẫm nhìn nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.