“Tiểu thư, chúng ta trở về thôi, phu nhân sẽ lo lắng mất.”
Trêи đường nhỏ của ngoại ô phía Tây Bắc kinh thành, Thu Lộ không ngừng khuyên Thẩm Sơ Vi.
Hai người đến chùa Bàn Nhược với Thẩm phu nhân đã hơn ba ngày rồi.
Mới đầu, Thẩm Sơ Vi còn yên lặng đợi trong chùa, nhưng mà đã qua lâu rồi nên nàng cũng thấy nhàm chán.
Chín tuổi, là tuổi ham chơi.
Huống chi, vì là đích nữ (*) của Trung Nghĩa Hầu phủ nên cơ hội ra ngoài của nàng rất ít, cho nên muốn thừa dịp Thẩm phu nhân niệm kinh mà dạo chơi loanh quanh.
(*) Đích nữ: con gái của vợ cả
“Nghe nói gần đây có một con suối có phong cảnh tuyệt đẹp, chúng ta mau đi xem, mẫu thân sẽ không phát hiện đâu.”
“Nhưng mà, chỉ có hai người chúng ta, cũng không mang thị vệ, chẳng may gặp kẻ xấu thì phải làm thế nào?”
“Bây giờ cuộc sống Đại Dận hưng thịnh thái bình, nơi này lại là kinh thành, làm sao lại có kẻ xấu chứ?”
Thu Lộ thấy nàng đã định rồi thì không còn cách nào khác, đành phải cẩn thận đi theo.
Hai người đi được nửa canh giờ, trèo đèo lội suối, bẻ bao nhiêu nhánh cây, không bao lâu, Thẩm Sơ Vi kêu lên vui mừng: “Tới rồi!”
Thu Lộ nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy cách đó không xa là hai ngọn núi đứng sừng sững, nơi giao nhau là hai vách đánh bóng loáng, từ trong khe hở của vách đá mà chảy một dòng nước suối, dưới ánh sáng tựa hồ còn có thể nhìn thấy cầu vồng xinh đẹp, thật sự là đẹp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-cau-huu-phi/211160/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.