Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió lạnh hoang vắng.
Từ khi hắn vào cửa, đến lúc mở miệng nói chuyện, từ đầu đến cuối Thẩm Sơ Vi chưa từng ngẩng đầu một lần nào, cũng không thèm liếc hắn một cái.
Dường như người nàng đã mất sức sống, có vẻ vô cùng ốm yếu.
“Vi Nhi……” Tiêu Hồng Dữ không kiềm được mà kéo nàng vào lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Ngày ấy chỉ vì ta bị nàng chọc giận nên mới tức giận như vậy. Bây giờ Giang thị đã không còn gì đáng ngại, nàng ngoan ngoãn đừng trêu chọc nàng ấy nữa là được.”
Hắn nói cả nửa ngày mà Thẩm Sơ Vi vẫn không thèm để ý một chữ nào.
Tiêu Hồng Dữ đột nhiên nhớ tới lời Thu Lộ, về chuyện mấy ngày nay Thẩm Sơ Vi không nói một lời nào, hắn lập tức luống cuống, lo lắng nhìn nàng chằm chằm: “Vi Nhi, nàng nói một câu với gia được không?”
Vẫn một khoảng không tĩnh mịch như cũ.
Sắc mặt của Tiêu Hồng Dữ ngày càng khó coi, bỗng dưng, hắn nổi giận gầm một tiếng với bên ngoài cửa: “Thái y đâu? Sao còn chưa tới?”
Người hầu ngoài cửa đã nơm nớp lo sợ nhiều ngày, nghe thấy hắn tức giận càng run rẩy không ngừng.
Cũng may ngay lúc này, ngoài viện truyền đến giọng của Tiêu Sơn: “Vương gia, Đỗ thái y tới rồi.”
“Mau dẫn ông ấy vào!” Tiêu Hồng Dữ nói, vội đứng dậy ra ngoài đón người.
Nhìn thấy người tới, cơn giận của hắn cũng vơi đi, gật đầu chào hỏi đối phương: “Đỗ đại nhân.”
“Thần tham kiến Vương gia.”
“Đừng làm những nghi thức xã giao đó nữa, đến xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-cau-huu-phi/1204302/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.