Mẹ đẹp và bố già chạy tới nơi thâm sơn rừng rú không có tín hiệu liên lạc, tạm thời không thể liên hệ.
Từ sau hôm đó, Yunho không còn xuất hiện trước mặt Jaejoong nữa.
Junsu nhìn Jaejoong nãy giờ không nói gì: “Jaejoong hyung, Yunho hyung có một số việc phải làm, anh đừng buồn.” Junsu đưa một quả táo tới trước mặt Jaejoong.
“Hyung đâu có buồn.” Jaejoong bật cười, gặm quả táo.
“Jaejoong hyung, nơi này chỉ có mình Junsu thôi, hyung không cần miễn cưỡng cười vui. Đừng nhìn em bình thường khù khờ, nhưng em đều nhìn ra được đấy.” thanh âm Junsu ủ rũ thân thiết nhìn Jaejoong.
“Junsu à, hyung chỉ không rõ, tim hyung sao lại đau như vậy.” Jaejoong nhìn lá cây ngoài cửa sổ, không còn nụ cười gượng trên môi nữa.
“Bởi vì hyung yêu Yunho hyung.” Junsu một lời đem tình cảm Jaejoong cố che giấu lôi ra.
Thật lâu sau, Jaejoong chua xót cười: “Đúng vậy, là yêu.”
Mỗi khi Yunho ôn nhu, liền yêu Mỗi khi Yunho ngẫu nhiên khiêu khích cùng ái muội, liền yêu Yunho tiến vào tim cậu từng chút từng chút một. Nguyên lai, đã sớm yêu người ta, chẳng qua đem tâm dấu đi không dám đụng vào thôi.
“Vậy hyung cố lên, Yunho hyung cũng thích hyung.” Junsu cầm bình hoa mang tới phòng tắm đổ nước, đem hoa tươi hôm nay cắm vào.
“Junsu à, đây là bí mật của hai chúng ta nhé.” Jaejoong đột nhiên khẽ cười trong nháy mắt, ngửi ngửi bó hoa. Junsu lộ ra một nụ cười sáng lạn như mặt trời.
Changmin ôm đống lớn đống nhỏ đồ ăn vặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-cong-quy-toc/2313918/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.