- Làm gì mà quyền uy nhất, chỉ là tôi có hiểu biết kha khá với Sứ thanh hoa mà thôi.
Triệu giáo sư vô cùng khiêm tốn:
- Sứ thanh hoa, còn được gọi là Song Long Hí Châu, Long thì chỉ có hoàng thượng mới được dùng. Vương gia, cao nhất chỉ được dùng giao. Song Long Hí Châu được làm để mừng một vị quý phi sinh một đôi song bào thai, hoàng đế vui mừng không thôi, đám công tượng phải mất một năm liền, khi hai vị vương tử vừa tròn một tuổi thì hoàn thành Song Long Hí Châu này. Tác phẩm nghệ thuật này có giá trị lích sử đặc biệt, bởi nhờ có nó mà thành công ngăn lại một lần huynh đệ tương tàng. Nếu không có nó, hai bên đều bị hại, thì khởi nghĩa nông dân cũng không dễ bị trấn áp như vậy, chỉ sợ lịch sử cũng sẽ được viết lại.
Nửa giờ, Triệu giáo sư nói liên hồi suốt nửa giờ, đàu tiên về giá trị của tác phẩm nghệ thuật, về sau là giá trị văn vật. Hơn nữa, còn nói về việc Sứ thanh hoa qua bao nhiêu triều đại thay đổi mà còn may mắn tồn tại… Vu Minh cảm giác cơ trên mặt mình giúp giữ vững nụ cười đã bắt đầu xơ cứng lại. Bản thân mình nói tới cái uy quyền nhất kia không lẽ nào lại tự đào hố chôn mình? Một từ khích lệ này thôi mà khiến cho đối phương “Phi lưu trực há tam thiên xích*”.
*: Một câu trong bài Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch.
Khó khăn lắm Triệu giáo sư mới đi vệ sinh, Vu Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927625/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.