Khả Nhi và Lâm tiên sinh trở về, khó tránh khỏi một phen nước mắt nước mũi tùm lum. Tuy trong biệt thự có thêm bốn người ngoài, nhưng cũng không ngăn được bọn họ khóc lóc kể lể.
Trần Hi lặng lẽ ra khỏi biệt thự, đi tới xe của mình. Một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi ngồi cạnh đường hút thuốc, thấy thế thì nói:
- Trần thiếu, đi đâu mà vội mà vàng, làm hớp nước đã.
Trần Hi cười như không cười, nói:
- Bận chút việc…
- Tôi bảo anh làm hớp nước không phải là mời, mà là yêu cầu.
Người này lấy giấy chứng nhận ra:
- Đội cảnh sát hình sự, đi về.
Trần Hi quay trở lại, lúc này bầu không khí trong phòng khách trở nên khá quái dị. Vu Minh một mình ngồi trên xích đu ở vườn sau đu tới đu lui. Hai chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, Trương Dạ Nam và bốn cảnh sắt xuống xe, xách theo ba chiếc túi du lịch. Trương Dạ Nam bước vào biệt thự, quẳng mấy túi kia xuống đất. Trần Hi suýt nữa thì quỳ xuống.
Trương Dạ Nam nhìn xung quanh, hỏi Đỗ Thanh Thanh:
- Tên kia đâu?
- Vu Minh.
Đỗ Thanh Thanh gọi một tiếng.
- Tới đây.
Vu Minh trở về phòng khách, nhìn mấy túi dưới đất:
- Lấy về rồi à.
Lâm lão tiên sinh hỏi:
- Thế này là sao?
Lý Phục trả lời:
- Đây là một vụ bắt cóc hợp mưu. Ban đầu chúng tôi nghi ngờ cô thư ký hoặc phó tổng giám đốc là người đã liên hệ với bọn bắt cóc. Nhưng chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927618/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.