Vu Minh nói:
- Đỗ tiểu thư, nếu chúng ta có thể trả lời trong mười lăm phút quảng cáo kia, không những áp được các công ty thám tử khác, mà còn có thể kiếm được năm nghìn tệ.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Lý Phục, Lý Phục vội nói:
- Tôi không được đâu. Mô phỏng vụ án rất khó làm được như thật, nó chỉ để lại manh mối thôi. Nếu suy đoán của ta không theo manh mối kia thì không cách nào phá giải được, cũng giống như cờ tàn vậy.
Vu Minh nói:
- Thì anh đừng nói mình là người của công ty Tinh Tinh vội, trả lời đúng rồi nói thân phận sau cũng không muộn.
Đỗ Thanh Thanh vỗ bả vai Vu Minh, người này thật tri kỷ. Vu Minh thì chẳng sao cả, tử bần đạo bất tử đạo hữu.*
(*): Bần đạo là mình, đạo hữu là bạn, ý của Vu Minh là Lý Phục chết thì hắn vẫn không sao cả.
Lúc đang nói chuyện thì Nghê Thu đã trở lại:
- Xong rồi.
Đỗ Thanh Thanh và Lý Phục đều hoảng sợ:
- Anh bị phụ nữ đánh à?
Nói ra thì hơi khó nghe, nhưng đàn ông mà đánh nhau thì quần áo sẽ không bị hư hao gì, thậm chí kiểu tóc vẫn còn rất đẹp. Nhưng đánh nhau với phụ nữ thì khó nói, tạo hình thế nào thì hoàn toàn được quyết định bởi thứ vũ khí mà phụ nữ sẽ dùng.
Nghê Thu đang định trả lời thì điện thoại của Đỗ Thanh Thanh vang lên:
- Alo! … A, sao lại như vậy được. Chúng tôi tới ngay đây.
- Sao vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927613/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.