Chương trước
Chương sau
Diệp Chiến đột nhiên hạ người, sau đó quỳ xuống, áp sát lỗ tai rồi lắng nghe. Sau đó chỉ về phía trước, vươn hai đầu ngón tay. Vu Minh chỉ vách tường, bản thân mình quỳ xuống, Diệp Chiến thì chạy tới bên vách tường, đứng thẳng người.

Có hai người bịt mặt, một người tay cầm súng lục, một người tay cầm kích điện xuất hiện. Cả hai người đều đề phòng đi về phía Vu Minh đang nằm trên mặt đất. Diệp Chiến một quyền đánh thẳng về cái cổ của người cầm kích điện. Kẻ bịt mặt nghe thấy động tĩnh thì hét một tiếng lớn, sau đó cảm thấy choáng váng đầu óc, Diệp Chiến liền cho hắn một quyền thẳng vào bụng..

Lúc này người cầm súng lục xoay người, bắt đầu nhắm bắn. Diệp Chiến ôm người cầm kích điện lăn lộn dưới đất, làm cho tên còn lại không biết bắn ra sao. Vu Minh lặng lẽ đứng lên, trên tay cầm theo cây gậy, nện thẳng lên gáy của đối phương.

Tay cầm kích điện kêu lớn:

- Cẩn thận.

Người cầm súng lục quay đầu né tránh, Vu Minh nện một cái như vậy cũng không phải là tránh được, chỉ là đánh vào khẩu súng lục khiến nó bị đánh bay mà thôi.

- Nhầm người, liệu có tin được không?

Vu Minh hỏi.

Người che mặt đánh ngã Vu Minh, sau đó dùng hai chân kẹp cổ hắn lại, Diệp Chiến kinh hãi kêu:

- Hóa ra là mày.

Chính bản thân hắn đã ăn một chiêu thiệt thòi này, khi hắn dùng thân phận Át Bích để chui vào chỗ Vu Minh thì gặp phải Ngô Du Du.

Vu Minh cảm thấy cổ họng nghẹn lại:

- Cứu mạng a.

Ngô Du Du vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Chiến, “thì ra là mày” là có ý gì? Cô cũng không biết Diệp Chiến chính là Át Bích, Diệp Chiến chẳng lẽ nhận ra mình sao?

Diệp Chiến ném tên cầm kích điện qua một bên, ngoắc tay nói:

- Đánh với tao nào.

Hiện tại bản thân đã hiểu rồi, còn cho rằng Vu Minh có một tay đả thủ cao cấp, ai ngờ, thằng ngốc Vu Minh này bị người ta theo dõi mà không biết.

Ngô Du Du đứng lên vặn cái cổ, đột nhiên xoay người, tay chỉ vào mặt Vu Minh, Vu Minh nằm trên đất, chân còn chưa có đá ra đã bị làm cho kinh hãi. Không thể nào? Đây là vô ảnh cước, vô thanh vô tức của mình, tất nhiên lực sát thương cũng rất thấp, nhưng mà chỉ là vì phối hợp với chiêu tấn công của Diệp Chiến mà thôi. Kẻ này có phải còn có con mắt trên lưng hay không vậy?

Ngô Du Du quả là muốn khóc, sớm biết cái tên này không thành thực, nhưng mà vừa quay đầu lại nhìn thì quả nhiên chuẩn bị ám toán mình rồi. Bản thân tuy ăn một cước cũng không tính là bị thương, nhưng mà Diệp Chiến có thể nhân cơ hội đó mà lao tới.

Diệp Chiến với Ngô Du Du quan sát đối phương thì Vu Minh đột nhiên nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Ngô Du Du:

- Chạy mau, bọn họ tới rồi.

Ngô Du Du suýt nữa thì thúc khuỷu tay qua, ngẫm lại Vu Minh không chịu được một đòn như vậy, cho nên hai tay bắt về sau, nắm lấy áo của Vu Minh. Vu Minh trượt tay xuống dưới, ôm ngang hông:

- Đi mau a.

Diệp Chiến chửi một tiếng, chỉ vào Ngô Du Du mà nói:

- Chúng mày mà động đến cậu ta, thì ông thề làm cỏ hang ổ của chúng mày.

Dứt lời, Diệp Chiến xoay người bỏ chạy.

- ……

Vu Minh cười gượng, rồi buông tay ra, lúng túng nói:

- Tôi sờ vào chỗ không nên sờ rồi.

Đối phương mặc đồ rộng thùng thình, lại còn cao gần 1m7, lực lượng mạnh mẽ, cho nên bản thân không nghĩ tới đó là phụ nữ. Cuối cùng xài một chiêu thời đi học vẫn hay dùng, “bóp d** thần cồng”, ai ngờ lại bắt hụt.

Hai người bịt mặt khác xuất hiện, Ngô Du Du đẩy Vu Minh qua một bên, một người tiến lên, âm thanh đã biến dạng:

- Cam, có chút phiền toái rồi.

- Hử?

- Tin tức mới nhận được, người của tổ chức Hiệp hội Thám tử đang khẩn cấp phái một đội người tới cứu. Trong đó có cả một đám nhân viên chiến đấu được trang bị đầy đủ của một công ty bảo vệ. Có thể đó chính là do tín hiệu xin giúp đỡ của Diệp Chiến.

- Phỏng chừng bao lâu nữa thì đến?

- Hai giờ.

- Mang bọn họ rời đi, ghi lại những người đã thông qua.

- Vâng.

Chuối nhìn Vu Minh:

- Tên này coi như là qua hay không qua đây?

- Mang hắn đi cùng đi.

Ngô Du Du hỏi:

- Diệp Chiến đâu rồi?

- Chạy rồi.

….

Diệp Chiến một mạch chạy ra khỏi nhà xưởng vứt đi rồi cảm thấy mơ màng, đây là đâu nha? Tiếp tục chạy thêm tầm 500m thì thấy một cái quốc lộ. Đứng ở giữa đường, hắn phát hiện con đường này khá là hẹp, nhưng mà chất lượng cũng tương đối là khá. Một chiếc xe màu đỏ hở mui từ phía cái hầm đàng xa đang tới, Diệp Chiến liền nhảy qua một bên.

Hai cô nàng tóc vàng lái xe vượt qua người Diệp Chiến, sau đó phanh lại, chiếc xe khẽ lùi về phía hắn, mỹ nữ lái xe hỏi:

- ????????

Diệp Chiến dùng tiếng Anh hỏi:

- Mấy người biết nói tiếng Anh không?

- Tiếng Anh?

Mỹ nữ tóc vàng móc điện thoại di động ra, đánh chữ rồi phiên dịch thành tiếng Anh đưa cho Diệp Chiến xem:

- Anh cần giúp gì sao?

Diệp Chiến nhận di động rồi đánh:

- Nơi đây là đâu?

Mỹ nữ:

- Trái đất.

Sau khi nhìn cái bộ dạng ngệch mặt ra của Diệp Chiến thì cười lớn, đánh tiếp:

- Thị trấn Corada.

Diệp Chiến:

- Phạm vi lớn hơn chút.

Mỹ nữ:

- Quận Tirol.

Diệp Chiến ngẹn:

- Lớn hơn chút đi.

Mỹ nữ nghi hoặc đánh chữ, rồi đưa cho Diệp Chiến xem. Diệp Chiến nhìn màn hình mà sửng sốt, con mẹ nó, cứ nghĩ là bản thân đang ở Sudan hay là ở Nga, ai ngờ lại là ở Australia, Diệp Chiến đánh chữ:

- Tôi có thể gọi điện nhờ được không?

Mỹ nữ:

- Anh có thể lên xe, chúng tôi sẽ đưa anh tới trấn nhỏ.

- Vô cùng cảm ơn.

Diệp Chiến đứng tại chỗ mà bay thẳng vào hàng sau.

Mỹ nữ ngồi ghế phụ giơ ngón cái lên:

- Công phu?

Diệp Chiến lắc đầu:

- Điền kinh thôi.

Chừng khoảng 20 phút sau, Vu Minh và những người khác đều bị bịt khăn lên mặt, rồi được đưa vào trong một cái xe tải. Chuối lái xe đi theo xe tải:

- Cam à, đừng có đùa lớn như thế. Nơi này là châu Âu, cô có chọn nơi này là vì rèn luyện thì được, nhưng nếu chính diện đối kháng thì chúng ta không khác gì lấy trứng nện đá đâu.

Ngô Du Du không trả lời hỏi lại:

- Kết quả phân tích như thế nào?

- Số 3 tỉnh lại thì tư duy khá nhanh, nhưng khi bỏ chạy thì bắt đầu không thể tự chủ. Thể lực bình thường, năng lực ứng biến tầm trung. Số 5, nữ, sơ hiểu thuật chiến đấu, chưa tiếp xúc với súng ống bao giờ, thể lực trung, tư duy nhạy bén, can đảm, thận trọng, tôi thây người này là tốt nhất. Số 6, nữ, có được năng lực dùng súng, chuyên nghiệp, nhưng không am hiểu chiến đấu cận thân, thể lực trung đẳng, tu duy tầm trung, nhát gan. Số mười, tinh thông chiến đấu, thể lực dư thừa, tư duy trung thượng, đảm lượng trung thượng…

- Vu Minh thì sao?

- Cam, cái tên này thì cô biết rồi. Không biết chiến đấu, thể lực bình thường, láu cá vô cùng, cái miệng thì khỏi bàn. Tôi cảm thấy năng lực của hắn khá được, nhưng mà không thể tin được.

Chuối nói tiếp:

- Diệp Chiến khá mạnh, vị Diệp đại hiệp này là nhân tuyển để có thể thay thế cho Sầu Riêng. Nhưng mà hắn là thành viên hoàng kim của đám Hiệp hội Thám tử đó, cho nên nếu hắn mà phản bội thì chúng ta sẽ toàn diệt mất. Tổ chức này không dễ chọc đầu, đặc biệt Châu Âu này là hang ổ của bọn họ.

Ngô Du Du hỏi:

- Khó động vào thế sao?

Cô biết, nhưng mà song phương cũng không có xung đột gì, cho nên chỉ giới hạn ở hiểu biết bên ngoài mà thôi.

- Năm ngoái, có một vị nhân viên điều tra người Việt phát ra tín hiệu khẩn cấp. Tiểu tổ cứu viện khi đi tới thì người đó đã bị một tổ chức xã hội đen sát hại. Vì nhân viên này có một tài khoản trong tổ chức tới bốn triệu đô la, lập tức nó biến thành quỹ báo thù. Cuối cùng, toàn bộ cái tổ chức xã hội đen kia bị giết sạch sẽ, Còn lại 800 ngàn đô thì tổ chức này giao cho vợ của người nhân viên kia. Chỉ cần một nhân viên điều tra bị những tập đoàn tội phạm uy hiếp, những người khác sẽ giúp đỡ vị nhân viên này. Sau khi người điều tra người Việt kia bị giết, thì bốn nhân viên khác cùng nhau liên thủ, tìm ra thủ phạm sau màn. Tổ chức này là một gia đình ,chỉ cần nhận người, thì dù không làm cống hiến gì, bọn họ vẫn sẽ giúp đỡ, trừ phi là đi ngược lại với quy tắc của bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.