Hai ngày qua đi, Anh Đào cũng không hề lộ diện, Đỗ Thanh Thanh có gọi điện báo cho Vu Minh, rằng phân bộ ở thành phố C của Đỗ thị quốc tế cũng không có ai kêu là Anh Đào hết. Đỗ Lôi quả nhiên đã nói dối, nhưng mà người ta nói dối thì bản thân mình có thể làm gì được đây?
Sáng sớm, Vu Minh cảm thấy thắt lưng mình đau đau, cho nên vỗ vỗ Diệp Chiến ở bên cạnh:
- Thay ca đê.
Diệp Chiến bỏ cái mũ trên mặt xuống, nhìn màn hình, bóc một thanh sô cô la ra ăn rồi nói:
- Cả đêm không có động tĩnh gì?
Vu Minh gác chân lên bàn, đốt một điều thuốc:
- Tôi cảm thấy chúng ta sai lầm rồi.
- Hử?
Vu Minh nói tiếp:
- Tôi vẫn luôn nghĩ, tại sao số di động kia lại gọi cho Hoa Mãn Lâu? Thật sự không cần phải cận thận đến mức đó chứ?
- Ý của cậu là?
- Cái tên Hoa Mãn Lâu này chỉ là một hòn đá thử vàng mà thôi.
Vu Minh giải thích rõ hơn:
- Một cái âm mưu, có thể bị nhìn thấu, hay khi nào bị nhìn thấu, thì đám lừa đảo là người biết đầu tiên. Nếu không thì kết cục vô cùng bi thảm, mà như vậy thì làm thế nào để âm mưu của mình không bị vạch trần đây? Cái này cần phải có một hòn đá thử vàng, cố ý để lộ ra một manh mối chỉ đường, để cho người khác khi điều tra hoặc giám thị thì sẽ khiến cho kẻ lừa đảo phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927589/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.