- Có tin tức gì liên quan tới căn phòng đó không?
Diệp Chiến hỏi.
- Chủ của nơi này tên là Hoa Mãn Lâu.
Nhiếp Nguyên Tử tìm kiếm tư liệu:
- Người này có một cô con gái tên Vương Đào, vợ của hắn họ Vương.
Vu Minh bội phục nói:
- Nguyên Tử a, cô thật sự là lợi hại.
- Những thứ này chỉ là cơ bản mà thôi.
Nhiếp Nguyên Tử khiêm tốn nói:
- Thành phố A đối với bảo mật trên máy tính còn chưa đủ coi trọng, cho nên chính phủ, cảnh sát, trường học… đều dùng Window với phần mềm tường lửa mà thôi.
Diệp Chiến:
- Những thứ này đối với cô ta quá đơn giản, ngay cả những mật mã khó nhất, cho nên có thể tùy thời mà kiểm tra tư liệu.
Vu Minh hỏi:
- Không sợ bị cảnh sát phát hiện sao?
Nhiếp Nguyên Tử nói:
- Mà quyền xem của tôi cũng có hạn thôi. Chỉ xem ở một số máy tính thường, cũng không cần phải dùng máy tính của lãnh đạo. Tôi lấy thân phận của bọn họ để sử dụng, ở trên mạng kiếm một phần mềm máy tính là đủ đối phó rồi.
Diệp Chiến nói:
- Ây, trả tiền công đi.
Vu Minh hỏi:
- Bao nhiêu thế?
- Lần đầu làm việc cùng nhau, coi như cho anh tiện nghi một chút. 20 ngàn.
Nhiếp Nguyên Tử trả lời.
Vu Minh suýt nữa thì phun thẳng một ngụm máu ra, thật đó hả má? Gõ bàn phím không có mấy cái vậy mà đòi tới 20 ngàn? Hơn nữa, đây cũng coi như là phục vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927587/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.