Mạt Ca cười giễu cợt, như thế có thể coi là vừa ăn cướp vừa la làng không?
Chẳng qua cô nhàn rỗi vô vị cùng gã diễn kịch mà thôi. Gã đàn ông bệnh hoạn này quả thật quá khó hầu hạ.
“Chính ngươi mới càng tùy tiện!” Giọng Mạt Ca còn lạnh lùng, lạnh nhạt vô tình hơn.
Ánh mắt gã chợt tối, Mạt Ca còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy eo mình bị tóm. Phượng Thập Nhất khinh công, bế cô bay vọt lên. Gã thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng bế cô rất nhẹ nhàng, Mạt Ca nhìn thấy khuôn cằm gọn gàng của gã căng thẳng, cô chợt sững người. Đến khi khóe miệng gã nhếch một đường cong quái dị, Mạt Ca mới dần dần kéo được ý thức quay về, linh cảm mối nguy hiểm sắp đến. Nụ cười của Phượng Thập Nhất càng quái dị, cánh tay vung mạnh, Mạt Ca như tờ giấy vạch một đường cánh cung tuyệt đẹp, rơi thẳng xuống hồ nước lạnh.
Tiết xuân hơi lạnh, cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt thấm vào xương cốt. Hồ rất sâu, Mạt Ca bị ngập đến cô không kịp đề phòng uống liền mấy ngụm nước, bị sặc nước rất khó chịu, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Sự lạnh lùng khủng khiếp sôi trào trong mắt cô.
“Phượng Thập Nhất.” Mạt Ca nghiến chặt răng, ánh mắt dữ tợn như ngấm độc dược.
Phượng Thập Nhất cười nhẹ, như gió thoảng qua mặt hồ, gợi những vòng sóng lăn tăn.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt gã, Mạt Ca lại cảm giác nụ cười này của gã thật xứng là nghiêng nước nghiêng thành.
“Tiểu Mạt Mạt nội hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/177091/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.