Có lẽ người này là một viên mật thám, tinh thần làm việc chuyên nghiệp đó đáng để cô học tập. Trong đình hóng mát, Liễu Tĩnh và người đàn ông kia vẫn đang bàn luận về cục thuế trong triều và chuyện của Nam Thư Văn với Vệ Minh Hàn. Lời hai người từng tiếng vọng đến.
Người này rốt cuộc xuất hiện từ lúc nào? Là khi cô đến, không phát hiện ra ông ta ẩn nấp trước đó, hay là cô khinh xuất đến mức có người xuất hiện đứng ngay sau lưng cũng không biết?
“Thượng thư đại nhân tại sao vẫn chưa đến?” Người đàn ông băn khoăn nhìn ra màn đêm bên ngoài. Liễu Tĩnh vốn dĩ mời hai vị đại nhân đến nghĩ sự, giờ đã là canh ba, vẫn không thấy bóng dáng thượng thư đại nhân.
“Có lẽ có việc gì đến trễ, con người ông ta lúc nào cũng lề mê như vậy.”
“Tướng gia, ngài nói xem, vương gia hay hoàng thượng ngồi trên ngôi báu, thực ra với chúng ta đều hữu lợi vô hại, nhưng giữa hai người đó, e là vương gia không dễ khống chế.” Người đàn ông tỏ ra rất lo lắng.
Hoàng đế hiện tại là một con rối, nhưng Tiêu Dao vương gia thì khác, một người trẻ tuổi nhưng rất có chủ kiến, không dễ khống chế.
“Cái tệ chính là ở chỗ đương kim hoàng thượng không phải là người của Liễu gia ta, nếu không hoàng thượng tại vị càng có lợi cho lão phu. Tiêu nhi dù gì cũng là cháu ngoại ruột của lão phu, trong bảo vệ lợi ích của Liễu gia, Tiêu nhi có phần trách nhiệm hơn hoàng thượng. Muốn bảo vệ uy danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/177085/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.