Lần Đầu Gặp Phượng Thập Nhất
Thoắt cái đã nửa tháng trôi qua, lời bàn tán trong thành nhạt dần, lục soát cũng không nghiêm nữa.
Hôm đó Linh Long trở về hỏi Mạt Ca: “Tiểu thư, có một người là Thủy Vũ Yên đến Lâm gia tìm tiểu thư. Tiểu thư có quen cô ấy không?”
Nếu Linh Long không nói vậy, Mạt Ca đã suýt quên chuyện đó. Tại sao lâu như vậy Thủy Vũ Yên mới đến tìm cô? Nhưng mà, bất luân thế nào, cô ta đã đến, chứng tỏ cô ta muốn đi với cô. Mạt Ca thầm nghĩ, đằng nào bây giờ việc lục soát kiểm tra trên phố cũng không nghiêm nữa, buổi tối cô có thể ra ngoài một lát, quả thực đã nín nhịn quá lâu rồi.
Đêm xuống, cải trang xong, Mạt Ca mang theo Linh Long ra khỏi Liễu phủ. Khi cô xuất hiện trong ngôi nhà cũ của Lâm gia, Lâm Tử Hoài và Lâm Tinh Thiên đều rất ngạc nhiên.
“Bà cô của tôi ơi, cô đúng là gan to tày trời!” Lâm Tử Hoài lắc đầu, thật lòng khâm phục sự táo gan của Mạt Ca.
Mạt Ca mặc váy dài bằng vải bông màu xanh thẫm, mặc dù vải thô, nhưng được thêu rất tinh tế. Chiếc váy được làm bởi bàn tay khéo léo của Linh Long. Trên đầu buộc dải băng cùng màu, cài một cái thoa bình thường, tai đeo đôi hoa màu xanh, trông lại đúng dáng thiếu nữ đích thực.
“Liễu thiếu... tiểu thư!” Thủy Vũ Yên đứng một bên nhìn thấy cô mỉm cười bước ra. Vẻ yếu đuối, bạc nhược hôm đó đã biến mất, hôm nay Thủy Vũ Yên khác hẳn, tinh thần phấn chấn, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/177084/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.