Cầu Quan triều một cảnh đẹp của kinh thành.
Câu vòm cong có một cửa thông hình bán nguyệt để hạn chế nước đập vào thân cầu khi thủy triều lên. Cầu vốn bằng đá màu trắng đục trải qua mưa nắng dãi dầu đã hơi ngả màu vàng, có chỗ đã bị mòn. Hai đầu có hai con sư tử lớn lừng lững uy phong, không dữ tợn mà uy nghi, sống sộng như thật. Thành cầu chạm chổ phù điêu rất tinh sảo.
Mạt Ca chen đến trước đám đông, hơi mỉm cười nhìn cô thiếu nữ trên cầu.
“Tội nghiệp quá, cha mẹ vừa qua đời, vị hôn phu đã lập tức thoái hôn. Tình cảnh của Thủy tiểu thư cũng thật thê thảm!”
“Kẻ ấy cũng chẳng ra gì, không chỉ nuốt trắng gia sản của Thủy tiểu thư, lại còn bạc tình, chưa cưới chính thê đã mang hai tiểu thiếp vào phủ, rõ ràng chẳng coi cô ấy ra gì.”
“Thủy lão gia con mắt nhìn người không tinh.”
“Nếu ngày trước Thủy lão gia không cưu mang hắn, thì hắn đã sớm phơi xác ngoài đường rồi. Bây giờ hắn lấy oán báo ơn, ép Thủy tiểu thư đến nước này. Đạo trời khó dung...”
“Đúng là đê tiện!”
Mạt Ca lắng nghe những lời bàn tán xung quanh. Người ta bảo mối tình tay ba là đau khổ nhất, bởi vì sân khấu quá nhỏ. Nhưng vai phụ lại lấn át vai chính, có thể vai chính cũng quá mờ nhạt chăng?
“Thủy nhi, sao cô lại nghĩ quẩn vậy...” Mạt Ca cao giọng, hấp tấp chạy đến.
Cô rất hài lòng thấy tiếng bàn tán im bặt, xung quanh yên lặng. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô, có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/177082/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.