“Đồ vô dụng!” Tinh Thiên đập một nhát vào cái chân gã giơ ra, liếc những người nằm trên mặt đất, “Đỗ lão đại, những lời ta vừa nói, phiền ông nhắc lại lần nữa.”
“Các người...” Đỗ lão đại và gã đàn ông yểu điệu tức đầy bụng, liếc nhanh Hạ Lan, Hạ Hà bên cạnh, hầm hầm nghiến răng, “Khoản tiền Lâm Tử Hoài nợ sòng bạc đã trả... mẹ kiếp...”
“Ha ha... Đỗ lão đại thật hào phóng, tiểu nhân đây xin cảm tạ... ái chà, các vị nên nói sớm một chút như vậy ta có thể nợ nhiều hơn... Đỗ lão đại thật kém hảo tâm, không thú vị lắm.” Lâm Tử Hoài chạy đến, cúi người, cười đểu, “hảo tâm” chọc vào vết thâm trên mặt lão đại, bộ dạng rất vô can nói: “Lão Đại, hai tiểu mỹ nhân nhà chúng tôi ra tay không nặng, về nhà xoa bóp chút xíu là ổn... không đau, không đau...”
“Ôi...” Một tiếng thét như lợn bị chọc tiết vang thấu trời, khiến Lâm Tử Hoài hốt hoảng, thình thịch lùi sau hai bước.
Đỗ lão đại phẫn nộ hét: “Lâm Tử Hoài, ngươi...”
“Tiểu nhân chỉ quan tâm đại ca chút xíu mà, sao hét gớm thế?” Lâm Tử Hoài lắc lắc đầu đứng thẳng lên, phảy ống tay áo dáng điệu cực kỳ phóng khoáng. Mạt Ca cuối cùng đã hiểu ra thâm ý của câu “được của hời lại còn làm bộ.”
“Cút!”
“Này!” Lâm Tử Hoài phở phơ tay, gọi to? “Đỗ lão đại, nhớ mở cổng sòng bạc, tiểu đệ lần sau lại đến chơi nhớ bày đủ các thế trận đón tiểu đệ.”
Đáp trả là cái nhìn căm hận của Đỗ lão đại, hai mắt đỏ vằn cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/177081/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.