Cuộc sống của Mạt Ca cứ thế bình bình trôi qua, không có gì mới mẻ: đọc sách, luyện viết chữ, chơi cờ, xem sách, không thì lại đi tập cưỡi ngựa, bắn cung trong hoàng cung. Cô không còn vương vấn mãi chuyện xuất cung, mà học cách thích nghi hoàn cảnh, gần đây cô mê “Kinh thi” đọc rất say sưa. Hiên Viên Tnệt nói sẽ tạc cho cô một tượng ngọc, nhưng đã tạc hơn mười ngày cũng chưa thấy chàng tạc xong, dường như chàng mượn việc này để giết thời gian. Nhìn sắc mặt chàng ngày càng bình lặng, cô cảm giác được dấu hiệu của cơn bão sắp đến. Lời Vệ Minh Hàn nói trước lúc ra đi cô nhớ kỹ trong lòng, huynh đệ người ta tranh giành cứ việc tranh giành nhất định một người sống một người chết, không ai làm gì được. Cô chỉ mong đừng quá thê thảm, không động chạm đến chị em cô thì tốt. Khi Hiên Viên Triệt tạc ngọc trong cung Thanh Liên, chàng không thích có người ở bên, thị vệ đều đứng rất xa. Mãi đến gần đây Mạt Cạ mới phát hiện ra bí mật trong đó, bất giác thầm khâm phục suy tính thấu đáo của chàng. Cung Thanh Liên rộng thênh thang, chàng lựa chọn điêu khắc ở giữa bãi cỏ rộng, bốn phía trống trải, cây cối cũng không có, ở đó chàng làm gì, người khác nhìn là biết, nhưng chàng nói gì, lại không ai có thể nghe thấy. Đây là chỗ cao minh của chàng. Nam Thư Văn là thường khách của cung Thanh Liên, mỗi lần đến đều ôm theo một chồng công văn, chính nghĩa là để Hiên Viên Triệt phê duyệt, trên thực tế hai người bàn bạc những gì, người ngoài không ai biết. Các thám tử nhiều nhất cũng chỉ biết Nam Thư Văn đến đây mà thôi. Cô thực sự không dò được tâm tư của thái hậu. Hiên Viên Triệt có thật do bà sinh ra? Vì sao thái độ của bà khiến người ta cảm thấy Hiên Viên Triệt là đứa trẻ nhặt ở vệ đường? Dù thất vọng về chàng thế nào cũng không đến nỗi mọi chỗ đều đề phòng chàng như vậy. Bên cạnh Hiên Viên Triệt chắc chắn có tai mắt của thái hậu, thái hậu chắc cũng biết cô thường xuyên đến tìm Triệt. Có lẽ nể mặt chàng, lại cũng bởi vì cô chỉ là con tốt đen, không đáng nói, cho nên cũng không thấy thái hậu có động thái gì đối với cô. Nhưng Mạt Ca cũng không muốn tự hành hạ mình, trong ngự hoa viên nếu từ xa nhìn thấy thái hậu, có thể trốn xa bao nhiêu thì cô cũng cố trốn.
Trong Tuyết Dao cung, mẫu đơn nở rất đẹp. Mạt Ca nhàn rỗi vô vị, thường ra ngắm hoa, tuy nhiên cô không có gien nghệ thuật, cũng không có tế bào lãng mạn, nhìn đi nhìn lại cũng đủ thấy một đám sắc màu, chẳng có gì đáng thưởng thức, xem một lúc liền trở về phòng. Cô đã phơi nắng khá lâu, lúc này nóng toát mồ hôi. Hiên Viên mùa hè rất nóng, ánh nắng gay gắt, mấy ngày nay Mạt Ca không muốn ra khỏi cửa. Cô bê cốc trà uống ừng ực, chẳng có vẻ thục nữ chút nào, khiến Liễu Chỉ Tuyết nhìn chỉ biết lắc đầu, nói: “Tự nhi, trước mặt tỷ, muội thế nào không sao, nhưng là nữ nhi nên nho nhã một chút.” “Tỷ tỷ, nước trà uống nhanh uống chậm, chẳng phải đều là trà ư? Lẽ nào uống chậm thì vào trong bụng nó biến thành mật ong?” Mạt Ca cười, lại rót cốc nữa, dứt khoát uống cạn. Người này nếu khát thật, còn có thể bận tâm đến hình ảnh gì nữa? Liễu Chỉ Tuyết cười, lắc đầu. Uyển nhi bước vào, bẩm báo: “Hoàng hậu, Lâm ngự y đã đến.” Liễu Chỉ Tuyết nói: “Mời vào.” “Tỷ tỷ không khỏe hay sao?” Mạt Ca lo lắng hỏi. Liễu Chỉ Tuyết lắc đầu, nói: “Không, tỷ cũng thấy lạ sao ông ta lại đến đây?” Mạt Ca kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ bước vào điện. Mình vận quan bào màu xanh, tuấn lãng, tinh thần sung mãn, rạng ngời, ôn hòa nho nhã, kiểu cười như lưu manh quen thuộc thay bằng nụ cười nhẹ nhàng. Người đó lại chính là Lâm Tử Hoài! Phải mất một lúc Mạt Ca mới trở lại bình thường, “Lâm Tử Hoài, sao lại là huynh?” Lâm Tử Hoài hành lễ với hoàng hậu rồi mới, trả lời cô, “Ta đã là ngự y trong hoàng cung một tháng rồi.” Cô biết, cha Lâm Tử Hoài là ngự y, gã và Tinh Thiên đều biết y thuật. Nhưng hồi ở ngoài cung, bộ dạng tay chơi chẳng làm gì của gã thổ phỉ này không thể nào gắn với một quan ngự y tuấn tú tinh thần sung mãn, rạng ngời bây giờ. Cha của gã do không giữ được long thai cho quý phi mà bị xử chết, sao gã có thể trở về cung làm ngự y, tiếp tục nghề cũ của gia đình? “Là tỷ sắp xếp cho ông vào cung. Lâm ngự y, mời ngồi!” Liễu Chỉ Tuyết cười nhẹ. Nàng là hoàng hậu, gần đây, mọi sự vụ lớn nhỏ trong cung đều giao nàng cai quản, sắp xếp một người vào cung không khó lắm. “Lâm Tử Hoài, huynh mặc quan phục trông rất có dáng.” Mạt Ca phát hiện, Hiên Viên này đúng là nơi sản xuất ra mỹ nam, cho đến nay, những đàn ông cô gặp dung mạo đều rất khá, Tinh Thiên và Vũ Yên thế nào? Sống ra sao? Có phải vẫn ở Nam Quốc Phiêu Hương? Chàng vào cung làm ngự y, không biết Tinh Thiên có còn đang kinh doanh Nam Quốc Phiêu Hương. Về lý mà nói, có ca ca làm ngự y, để tránh người ngoài rỗi miệng, Tinh Thiên không nên tiếp tục kinh doanh tửu lâu và thanh lâu nữa, trừ phi không để người khác biết quan hệ của họ. “Họ vẫn sống tốt, hai nha đầu đó kinh doanh Nam Quốc Phiêu Hương rất phát đạt muội đừng lo sản nghiệp của muội đổ bể.” Lâm Tử Hoài trả lời Mạt Ca xong, nhìn Liễu Chỉ Tuyết, thôi cười, nghiêm túc nói: “Hoàng hậu, thần có một chuyện muốn bẩm báo.” Liễu Chỉ Tuyết thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc, biết là chuyện quan trọng, “Uyển nhi, đưa các cung nữ ra ngoài, không được đến gần.” “Vâng!” Đợi bọn họ ra khỏi, Liễu Chỉ Tuyết mới nhìn Lâm Tử Hoài hỏi: “Chuyện gì?” “Hoàng quý phi nương nương có thai rồi.” Lâm Tử Hoài nghiêm túc nói. Choang! Choang! Hai chiếc chén ngọc trong tay chị em Liễu gia cùng rơi xuống đất vỡ tan, thời gian như ngừng lại. Liễu Chỉ Tuyết không tránh khỏi kinh ngạc, nhưng nàng vẫn là nàng, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng lấy chiếc chén khác lại rót cho mình cốc trà, như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn ra nàng vui hay buồn. Nếu không phải chén ngọc rơi vỡ, nàng cơ hồ chưa từng mất bình tĩnh. Mạt Ca bất lực để tay xuống mặt bàn, trong đầu dường như có sợi gân bị rút mạnh một cái, khiến cô hơi choáng. Hoàng quý phi có thai! Hiên Viên Triệt sắp làm cha. Tin như thế khiến họ trở tay không kịp, ngay Liễu Chỉ Tuyết cũng thế. Thành hôn vào năm Hựu Hiên thứ sáu, đến nay đã bốn năm, Hiên Viên Triệt vẫn chưa có người nối dõi, mà những phi tần từng mang thai đều không may bị xảy, một hai năm vừa qua hậu cung không hề có tin hỷ truyền ra. Bây giờ đột nhiên nói có phi tần mang thai, sao nàng không chấn động? “Tin đó có đáng tin không? Là ngươi chẩn mạch cho quý phi?” Liễu Chỉ Tuyết chau mày hỏi. “Không phải thần chẩn mạch, hôm nay hoàng quý phi nương nương truyền Mã thái y chẩn mạch cho, khi ông ta trở về mặt rất phấn khởi, bảo với thần, hoàng quý phi có hỷ, đã được hơn hai tháng. Mã ngữ y đang tìm hoàng thượng mượn sổ, đối chiếu thời gian lâm hạnh, để chuẩn đoán ngày chính xác hơn.” Trong đầu Mạt Ca rùng một tiếng, đột nhiên tỉnh táo. Hơn hai tháng... quý phi thăm thân cũng hơn hai tháng trước thời gian trùng hợp. Hiên Viên Triệt bằng ấy năm đều không có gì, ở đây nhất định có uẩn khúc gì. Hoàng quý phi sớm không sớm, không muộn lại mang thai trùng khớp với thời gian về thăm thân, thiên hạ không nghĩ khác mới lạ. Trong chuyện này, sợ người biết không nhiều, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Liễu Chỉ Tuyết, Mạt Ca hơi kinh ngạc. Cô luôn cho rằng, người Liễu Chỉ Tuyết thích là Nam Thư Văn, bởi vì chuyện hai người đó yêu nhau, cô có biết. Tuy nhiên, Mạt Ca cúi đầu nhìn những mảnh chén vỡ trên nền, lẽ nào tỷ tỷ. Trời ơi! Ý nghĩ đó quá điên rồ! Không thể. Người tỷ tỷ thích là Nam Thư Văn! Mạt Ca ra lệnh cho mình không được nghĩ nữa, cô không muốn nghĩ, cũng không muốn tiếp tục thăm dò nữa. Liễu Chỉ Nguyệt chắc phải đêm ngày cầu trời cho đứa trẻ này là của Hiên Viên Triệt, nếu không sẽ là máu chảy thành sông. “Hơn hai tháng?” Giọng nói không nhanh không chậm, như giọng oanh vàng, Mạt Ca nghe ra lại là băng lạnh. Trong giọng điệu của Liễu Chỉ Tuyết dường như có chút giễu cợt và một số thứ khác cô không nói rõ được. Ánh mắt Lâm Tử Hoài dừng ở những mảnh chén vỡ trên nền, nhíu mày, nhưng không nói gì. “Đây đúng là một tin tốt.” Liễu Chỉ Tuyết đột nhiên bật cười, nói. Nàng nói rất chậm rất chậm, chậm đến nỗi có một vẻ quái dị khó hiểu. Nàng nhẹ nhàng bưng chén trà, ngắm nhìn nước trà xanh nhạt trong chén, mỉm cười sâu sa và bí hiểm. “Tử Hoài, chăm sóc sức khỏe cho hoàng quý phi trước giờ vẫn là Mã ngự y, đúng không?” Liễu Chỉ Tuyết hỏi. Mặt Lâm Tử Hoài thoáng lóe một tia hận thù, gật gật đầu. Thực ra, sức khỏe của hoàng quý phi vốn do cha của Lâm Tử Hoài chăm sóc, cha chàng đồng thời chăm sóc sức khỏe cho hai quý phi, Nguyệt quý phi và Doanh quý phi. Do Doanh quý phi thường xuyên sử dụng phấn trân châu có chứa thủy ngân dẫn tới xảy thai, Lâm ngự y vì thế bị hoàng hậu quy cho không làm tròn phận sự mà xử tội chết. Lâm gia cũng vì chuyện này bị tổn thương nặng nề. “Tử Hoài, bắt đầu từ hôm nay, phải bí mật chú ý mọi hành tung của Mã ngự y. Thuốc ông ta sắc cho hoàng quý phi, ngươi nhất định phải biết đó là loại thuốc bổ gì, không được bỏ sót lần nào. Hễ có gì không đúng, lập tức thông báo bản cung.” Sắc mặt Liễu Chỉ Tuyết căng cứng, nghiêm túc nói. Trong mắt là vẻ hung dữ rất không hài hòa với vẻ ngoài ôn dịu. Lâm Tử Hoài gật gật đầu, hỏi: “Hoàng hậu, ý người là muốn vi thần bí mật tráo thuốc bổ thành thuốc trụy thai sao?” Mạt Ca kinh ngạc, lạnh sống lưng. Ngữ điệu của bọn họ thản nhiên như thế, nhưng miệng nói ra những điều ghê gớm liên quan đến tính mệnh của đứa trẻ còn chưa thành hình, thậm chí đứa trẻ này có thể còn là thái tử của Hiên Viên. Lâm Tử Hoài thản nhiên như thế, có phải thường xuyên sử dụng thủ đoạn đó? Mạt Ca không dám nghĩ tiếp. Liễu Chỉ Tuyết duyên dáng nghịch chiếc vòng ngọc trên cổ tay, vẻ mặt lạ lùng như đang mong được xem trấn trò hay. Nàng nói: “Đưa thuốc trụy thai cho hoàng quý phi tuyệt nhiên không phải bản cung, khắc sẽ có người sốt ruột muốn phá thai. Chúng ta không vội, cứ chờ xem. Bản cung không những không để ngươi giá họa cho quý phi, còn muốn ngươi bí mật chú ý thuốc bổ mà Mã ngự y cắt cho quý phi, nhất định chắc chắn phải là thuốc bổ, không được sai, ta muốn quý phi bình an sinh ra đứa bé này. Đó không chỉ là người nối dõi của hoàng thượng, cũng là cháu ngoại của ta sao ta có thể hại tiểu muội của mình?” “Vâng, vi thần nhất định không phụ kỳ vọng của hoàng hậu.” Lâm Tử Hoài cung kính đáp. Mạt Ca tiễn Lâm Tử Hoài, cố ý chọn con đường vắng vẻ. “Lâm Tử Hoài, huynh trở thành người của hoàng thượng từ bao giờ?” Thảo nào hồi còn ở Liên Nhân quán, chàng ta đeo mạng che mặt, thì ra sợ Hiên Viên Tiêu nhận ra. Thảo nào cô luôn cảm giác dưới vẻ bề ngoài lưu manh của chàng ẩn giấu một thứ gì khác thì ra chàng là người của hoàng thượng. Mạt Ca đơn thuần tưởng Lâm Tử Hoài muốn báo thù Liễu gia, nhưng không ngờ còn có tầng quan hệ này nữa. Gã lưu manh bị một bọn người đuổi đánh đòi nợ, thì ra chỉ là giả bộ. Lâm Tử Hoài nói: “Ta và Nam Thư Văn lớn lên bên nhau, cơ hồ chuyện gì cũng nói với nhau, khi ở ngoài cung đã quen tỷ tỷ của muội. Ta luôn là mật thám chìm dưới tay Nam Thư Văn cho nên có thể nói, Nam Thư Văn ở đâu thì ta đứng đó. “Lại thêm cái chết của cha ta, món nợ này ta sẽ không cho qua một cách mập mờ như thế.” Mạt Ca mím môi, hỏi: “Tinh Thiên có biết không?” Tinh Thiên suốt ngày lo lắng cho ca ca của mình, thật phí công vô ích. Lâm Tử Hoài gật đầu. Mạt Ca hỏi: “Hồi đầu tại sao huynh phải giả bộ là người bị đánh?” Lâm Tử Hoài nhìn cô một cái, thấy xung quanh không có người, mới yên tâm dẫn cô đến một đình ngắm cảnh, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, nói: “Muội có biết tại sao phi tần của hoàng thượng có đến mười mấy người nhưng chưa từng có ai bình an sinh hoàng tử không?” “Có người hại ư?” Trên phim đều như thế, khỏi cần nghĩ cũng biết. Chỉ có điều, có thể khiến tất cả phi tần hậu cung đều không sinh được người nối dõi, phải có bản lĩnh. “Muội đoán xem là ai?” Lâm Tử Hoài ngoảnh sang hỏi. Mạt Ca nghĩ một lát, “Hoàng quý phi? Hay hoàng hậu?” Mấy năm trước, các phi tần mang thai đều có kết cục thảm hại, không xảy thai thì bệnh chết, một thân hai tính mạng, mà đã nhiều năm, bây giờ hoàng quý phi bất ngờ có người nối dõi, không thể không khiến người ta hoài nghi. Vừa rồi, lúc Liễu Chỉ Tuyết nói với Lâm Tử Hoài chuyện phá thai một cách tự nhiên thế, rõ ràng là đã có kinh nghiệm. Tuy nhiên, vô thức cô không muốn tin Liễu Chỉ Tuyết làm chuyện đó. Lâm Tử Hoài cười, lơ đãng tựa lan can, cười đáp: “Đều không đúng, là thái hậu.” “Cái gì?” Mạt Ca kêu một tiếng. Đôi mắt đen láy, kinh ngạc không tin nổi. Chuyện này thật rùng rợn, làm gì có người tự tay hại chết cháu mình? Cho dù bà không hài lòng với Hiên Viên Triệt, nhưng không thể làm hại đứa trẻ. “Tiên đế có hơn năm mươi phi tần, nhưng chỉ có ba người có con, hai hoàng tử do thái hậu sinh, một công chúa là do Hương phi nương nương sinh. Từng có bốn phi tử của hoàng thượng mang thai, ba người đã bất ngờ xảy thai, một người nửa đêm không cẩn thận ngã xuống ao chết đuối, hai năm nay không có phi tử nào mang thai. Thực ra tất cả đều do bàn tay thái hậu nhúng vào. Từ khi bà còn là hoàng hậu đã không thể dung thứ phi tần nào sinh con nối dõi trước bà. Nếu không phải bà đã có hoàng thượng và vương gia, ta thấy có lẽ Tầm Dương công chúa cũng không thể có mặt trên đời này. Đồ ăn đồ uống của tất cả các phi tần hậu cung đều bị lén cho vào thuốc ngừa thai, người giúp bà ta bí mật xử lý tất cả chuyện đó chính là cha ta. Cha ta rất thận trọng, mỗi lần làm theo ý bà đều ghi lại chứng cứ, hy vọng có ngày hoàng thượng nắm quyền sẽ trừng trị bà ta. Lần đó, Doanh quý phi có thai, hoàng quý phi bí mật cho thủy ngân vào phấn trân châu, khiến Doanh phi xảy thai. Thái hậu liền bắt cha ta thế mạng. Nhưng sợ ông tiết lộ bí mật, đã xử cha ta chết trong cung. Khi thi thể cha đưa về nhà, mẹ ta ngất đi, đổ bệnh nặng, mấy tháng sau cũng đi theo cha. Nhưng chứng cứ đó ta đã phát hiện ra khi thu dọn di vật của cha. Ta sợ thái hậu biết cha ta bí mật lưu lại chứng cứ, đành phải giả làm một công tử hư hỏng. Về sau ta phát hiện, thái hậu không hề biết cha ta đã cất giấu bí mật của bà, cho nên ta mới có thể quay trở lại cung, tiếp tục làm ngự y.” “Bà ta quả thật không phải là người.” Mạt Ca nhíu mày, không hiểu nổi. Con người ta đúng là đều ăn cơm, mà trên đời có đủ loại người. Loại người như bà ta sét đánh chết cũng chưa thỏa! “Huynh chỉ là muốn báo thù?” Mạt Ca hỏi, thấy chàng gật đầu, cô nói: “Nhưng cha huynh giúp thái hậu làm việc ác, cũng coi là đồng phạm.” Một tia sắc lẹm quét đen mắt Lâm Tử Hoài giống như tia sáng muốn xuyên thấu cô. Chàng phẫn nộ, Mạt Ca thầm nghĩ, quyết định không nói nữa. “Muội sống trong cung thế nào? Vệ Minh Hàn ra chiến trường rồi.” Lâm Tử Hoài đột nhiên chuyển chủ đề. Mạt Ca nói: “Miễn cưỡng có thể coi là cuộc sống nhung lụa. Có Vệ Minh Hàn, cuộc chiến này nhất định sẽ thắng.” “Tin tưởng thế ư?” Lâm Tử Hoài cười hỏi. “Con người Minh Hàn ca ca nghiêm túc đáng tin tưởng, đâu có giống các người, ai nấy bộ dạng đều chiêu ong dụ bướm.” Mạt Ca cũng tựa vào lan can như Lâm Tử Hoài, tránh ánh mắt bí hiểm khó dò của chàng ta. “Lời muội rất ẩn ý.” Lâm Tử Hoài ghé lại gần cô, nghiêm túc hỏi: “Tự nhi, muội và hoàng thượng...” “Im mồm!” Mạt Ca lườm chàng. Lâm Tử Hoài xua xua tay, “Ta chỉ có lòng tốt muốn bảo muội, trong cung này không thiếu tai họa, đừng đến góp vui.” “Không cần huynh lo, muội khắc có tính toán.” Mạt Ca lạnh lùng nói. Vì sao ngay Lâm Tử Hoài cũng nhìn ra cô có tâm sự? Lẽ nào cô thật sự quá non nớt, không biết che giấu tâm tư? Lâm Tử Hoài nói: “Muội tự biết tính toán là được.” “Được rồi, không nói nhiều với huynh nữa. Đường trong cung có lẽ huynh thuộc hơn muội. Đi đi không tiễn!” Mạt Ca đột nhiên đứng lên, chớp mắt đã biến mất. Lâm Tử Hoài nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở Tuyết Dao cung, hơi chau mày, hay là hoàng hậu cũng... Hoàng thượng, Người đúng là hại người khác không nhỏ. Nếu hoàng hậu cũng có tình với hoàng thượng, thì nên thế nào mới tốt? Thư Văn vẫn luôn là cánh tay phải của hoàng thượng, chuyện này nếu Thư Văn biết, hai người sẽ nảy sinh hiềm khích, nỗ lực bao năm sẽ uổng công. Mạt Ca quay về Tuyết Dao cung, không ngờ giữa đường gặp Hiên Viên Triệt. Hai người từ hai phía đi lại, Mạt Ca muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu, đành gượng gạo hành lễ với chàng, “Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.” Hiên Viên Triệt mặc long bào màu vàng tươi, sau lưng có hai thái giám và mười hai cung nữ đi theo. Mạt Ca hiếm hoi thấy chàng mặc long bào, màu sắc rực rỡ như thế, nhưng chàng lên người lại có một phong thái đặc biệt, không hề tầm thường, trái lại có một vẻ trang nhã và uy nghi khó tả. Cô rất ít thấy chàng mặc long bào, cho nên thường quên, chàng là hoàng đế của Hiên Viên. “Miễn lễ!” Hiên Viên Triệt lơ đãng nhìn cô, mắt rất trầm tĩnh, không nhận ra chàng đang nghĩ gì. Mạt Ca cúi đầu, tạm thời không muốn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp đó của chàng. Thấy chàng không nói, cô cúi cúi người, lập tức lánh đi. Hiên Viên Triệt cũng không nói nhiều, đi ngang qua cô. Mạt Ca thầm nghĩ, con đường này đi đến điện Minh Nguyệt, không biết chàng có hay tin Liễu Chỉ Nguyệt đã mang thai? Mạt Ca buồn bã trở về Tuyết Dao cung. Liễu Chỉ Tuyết không có trong cung, Mạt Ca trở về tiểu điện của mình. Xuân nhi thấy cô ủ rũ tỏ ra lo lắng. Mạt Ca đi vào phòng ngủ, bảo Xuân nhi làm ít bánh ăn khuya. Xuân nhi càng cảm thấy lạ, nhưng không dám hỏi nhiều, đi chuẩn bị. Tin hoàng quý phi có thai như có cánh bay khắp hoàng cung, thời gian Hiên Viên Triệt lưu lại điện Minh Nguyệt cũng dần dần nhiều hơn. Hoàng hậu miễn cho hoàng quý phi hàng ngày khỏi đến thỉnh an. Các phi tân thức thời cũng bắt đầu đua nhau đến điện Minh Nguyệt. Mạt Ca theo Liễu Chỉ Tuyết học đánh đàn. Bản thân cô đã có một ít kiến thức nền tảng, nên học cũng rất nhanh, thỉnh thoảng cũng đàn một khúc vui vẻ cho Liễu Chỉ Tuyết nghe, bởi vì cô cảm giác hình như tỷ tỷ có gì phiền muộn. Cuộc sống vui buồn đan xen như thế qua một tháng, chỗ Lệ phi cũng truyền đến tin vui, nàng cũng có thai, hậu cung vậy là song hỷ lâm môn. Mạt Ca lại chau mày, nhìn sắc mặt mỗi ngày càng bình thản của Liễu Chỉ Tuyết, cô lại thấy thương thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]